Edit:lucalita
Beta: N.P
Cúc Như Khanh vỗ vỗ cái eo nhỏ của cô, sau đó đứng dậy, “Cố gắng nhiều hơn, lần sau nhất định sẽ được điểm cao hơn.”
Mặc Thiên Trần nhìn anh đi ra cửa, nụ cười không khỏi tràn lên khóe môi, nếu như vẫn có thể cùng anh giữ vững loại quan hệ này, có một chút hạnh phúc, còn có một chút mong đợi với hạnh phúc đó, thật tốt biết bao nhiêu.
Rất nhanh, Cúc Như Khanh bưng một ly sữa nóng đi lên, “Uống đi, sẽ ngủ được.”
“Nhưng giờ này ăn gì cũng sẽ mập.” Mặc Thiên Trần lắc đầu.
“Em đã gầy như que củi rồi, còn sợ sẽ mập à?” Cúc Như Khanh không khỏi buồn cười.
Mặc Thiên Trần nhận lấy cái ly, uống xong liế.m môi một cái, “Em cũng như mọi người thôi, sợ mập, chỉ có anh không biết thôi.”
“Loại chuyện này anh không biết cũng không sao, ngủ thôi.” Anh lên giường, ôm cô ngủ.
Mặc Thiên Trần nở nụ cười hạnh phúc, tựa vào tay anh, cùng tiến vào thiên đường, chỉ mong trong giấc mơ cũng có thể nhìn thấy anh.
không lâu sau, Chu Truyền Hảo được phán án, vì có chứng cứ xác thực, Chu Truyền Hảo chính thức bị giam giữ, cơ quan kiểm sát đang tiến hành lập hồ sơ khởi tố. Vụ án kéo dài đã lâu, cuối cùng cũng có tiến triển.
Cúc Như Khanh nhận được tin này, lập tức đến trại giam gặp Chu Truyền Hảo, anh nhìn người đàn ông đối diện, tròng mắt lạnh như băng.
“Như Khanh…” Chu Truyền Hảo nhìn anh, lập tức dấy lên niềm hy vọng mới, “Như Khanh, niệm tình tôi là cha của Tiểu Kiều, còn là bạn thân lâu năm của Thiên Kỳ, cậu có thể giúp tôi không…”
Cúc Như Khanh chỉ lấy tờ biên lai mượn đồ, và một tờ hóa đơn một ngàn vạn ra, lạnh lùng nói: “Ông dựa vào cái gì mà bảo tôi giúp ông?”
Chu Truyền Hảo nhìn thấy hai vật đó, sắc mặt lập tức biến đổi, nhưng rất nhanh lại trấn tĩnh được, “Như Khanh, có trời đất chứng giám, năm đó là tôi mượn tiền cho Thiên Kỳ, nếu cậu không tin lời tôi, có thể tìm hồ sơ 15 năm trước mà xem.”
“Phải! Là ông mượn tiền cho cha tôi, nhưng lại có điều kiện bên trong, phải không?” Ánh mắt Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm hắn, như một 3acon sói tràn đầy thù hận, tùy thời có thể xé xác kẻ thù.
“Tôi không hiểu cậu có ý gì!” Chu Truyền Hảo tỏ ra cực kỳ vô tội.
Cúc Như Khanh cất biên lai mượn đồ và hóa đơn vào túi, rồi khoanh tay trước ngực, “Hôm nay tôi đến đây là muốn thay ông xin quan tòa khoan dung, nhưng biểu hiện của ông thật sự ngoài mong đợi của tôi, cho nên, tôi cũng không còn cách nào.”
“Như Khanh…” Chu Truyền Hảo ôm đầu, “Tôi nói thật với cậu! Năm đó, sau khi Thiên Kỳ ngã bệnh, tôi có hỏi anh ấy, có cần tiền để xoay vốn không, tôi biết công ty này là toàn bộ tâm huyết của Thiên Kỳ, nhưng anh ấy từ chối ý tốt của tôi. Như Khanh, Như Khanh, sự thật chỉ có vậy.”
Cúc Như Khanh xoay người bước đi, Chu Truyền Hảo này đúng là lão hồ ly, ở trước mặt anh dĩ nhiên không dám khai sự thật, nhưng anh cũng không vội, anh có thời gian và tinh lực, từng bước từng bước sẽ dồn được hắn vào chân tường.
“Như Khanh… Như Khanh…” Chu Truyền Hảo nhìn bóng lưng của anh mà gọi, “Hãy nể tình cậu và Tiểu Kiều từng yêu nhau, cậu có thể đừng khoanh tay đứng nhìn không? Năm đó Tiểu Kiều không nói lời nào rời bỏ cậu, là nó không đúng, bây giờ, tôi sẽ cho nó trở lại bên cạnh cậu, có được không?”
Cúc Như Khanh dừng bước, xoay người lại, khóe môi hiện lên nụ cười đùa cợt: “Trở lại cạnh tôi làm gì? Tiếp tục làm người phụ nữ của tôi à? Hay là tình nhân trong bóng tối?”
“Chỉ cần cậu muốn, bảo nó làm gì cũng được.” Chu Truyền Hảo lập tức nói.
Cúc Như Khanh cười nhào càng lúc càng lớn: “Có biết Cúc gia và Chu gia bản chất khác nhau chỗ nào không?”
Chu Truyền Hảo ngừng, không nói gì.
“Cúc gia và Chu gia giống nhau ở điểm là đều vì muốn đạt mục đích mà bất chấp thủ đoạn, nhưng Cúc gia sẽ bảo vệ người nhà của mình, chưa bao giờ mang vợ 3acon ra làm điều kiện giao dịch. Cho nên, Chu gia định sẵn là bại dưới tay Cúc gia rồi.” Cúc Như Khanh nói xong, xoay người rời đi.
Nhìn thấy Chu Tiểu Kiều đứng ở cửa không vào, trước khi đến anh đã gọi cho Chu Tiểu Kiều, cố ý canh đúng thời gian bọn họ đang nói chuyện, anh hiểu rõ tính tình Chu Tiểu Kiều, nếu biết bị cha mình xem như 3acon cờ, chắc chắn sẽ tức giận không vào. Vì vậy, tuồng vui này, ngoài việc thăm dò chân tướng sự việc của cha anh năm đó từ Chu Truyền Hảo, anh còn muốn nhìn thấy sự tranh chấp giữa cha 3acon Chu Tiểu Kiều, cô nhất định sẽ không giúp Chu Truyền Hảo, đồng thời cũng không đến uy hiếp Mặc Thiên Trần nữa.
Cúc Như Khanh chỉ liếc nhìn Chu Tiểu Kiều, sau đó đi qua người, mục đích hôm nay đã đạt được, giờ chỉ còn chờ ngày mai đưa Mặc Thiên Trần đi Anh quốc ngắm tuyết, thuận tiện còn muốn tặng cho cô niềm vui bất ngờ, anh sẽ đưa cô đi gặp 3acon gái anh – Cúc Hoài Cẩn.
Chu Tiểu Kiều quả thật không còn mở miệng xin Cúc Như Khanh giúp đỡ nữa, cô sẽ không bận tâm nữa, đối với người cha chỉ biết lợi dụng cô, cô không muốn quan tâm nữa.
Công ty Mặc thị.
Triển Thanh Thanh nhìn Mặc Thiên Trần đến, biết cô vừa mới khỏi bệnh, nên chỉ dám len lén nhìn cô, lại phát hiện cô hai má hồng hồng, bộ dạng vui vẻ.
“Đại tiểu thư, có chuyện tốt gì sao?”
“không nói cho em biết.” Mặc Thiên Trần trừng cô, nếu không phải cô nhóc đề xuất chủ ý cùi bắp HeyYo! kia, cô cũng không thành ra như vậy.
Triển Thanh Thanh trầm mê trong kế hoạch du lịch của mình: “Vậy tốt rồi, chị cứ việc giữ bí mật đi, chỉ là bây giờ em muốn đi du lịch HongKong, đến đó mua đồ trước, rồi mới hưởng thụ ngắm mưa sao băng. thật là mong đợi quá đi, em còn muốn sang Pháp mua đồ…”
“Sang Pháp mua đồ á, đừng có mơ!” Mặc Thiên Trần hừ một tiếng.
“Dù gì em cũng đã thức trắng đêm không ngủ để chăm coi