Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Triển Thanh Thanh vừa nghe, tức giận chạy tới, “Thiên Mộ Dương, anh đừng nói lung tung! Anh là chó điên à? Mới sáng sớm đã tới đây sủa loạn!”
Thiên Mộ Dương nhìn về phía Triển Thanh Thanh, “không đến lượt cô nói chuyện với tôi!”
Triển Thanh Thanh tức giận đến muốn nhào ra đánh nhau, Mặc Thiên Trần một tay giữ cô lại, “Ra ngoài làm việc đi! Chị tự biết phải làm sao.”
Triển Thanh Thanh đi ra ngoài, Mặc Thiên Trần vào phòng làm việc của mình, Thiên Mộ Dương cũng đi vào.
“Thiên Mộ Dương, phương án thu mua của công ty Hồng Dương, toàn thể hội đồng quản trị không thông qua, nên mời anh về nơi của mình đi.” Mặc Thiên Trần ngồi vào ghế.
Thiên Mộ Dương bên ngoài nở nụ cười nhưng trong lòng thì không hề cười, “Tôi sẽ cho là Mặc đại tiểu thư đồng ý đấy!”
“Tôi phản đối đầu tiên.” Mặc Thiên Trần nói.
“Chẳng lẽ cô không muốn biết tôi nắm chắc được bao nhiêu phần trăm sẽ mua lại Mặc thị được sao?” Thiên Mộ Dương chống tay trước bàn làm việc của cô.
Mặc Thiên Trần quả nhiên đoán không sai, Hồng Dương đòi mua lại Mặc thị, là Thiên Mộ Dương và Chu Tiểu Kiều bày trò. cô nâng ánh mắt nhìn hắn, “Nếu anh nghĩ anh nói ra tôi sẽ không ngăn cản.”
Thiên Mộ Dương tưởng cô không biết, nên mới không e ngại hắn, nói, “cô từng làm chuyện gì, không phải cô không biết chứ?”
“Tôi đã làm gì tự tôi biết, nếu anh lại mang chuyện đó đến đây uy hiếp tôi, thì mười phần sai cả mười rồi đấy.” Mặc Thiên Trần thấy trò cũ lại tái diễn, cô khinh thường hừ lạnh.
Thiên Mộ Dương dĩ nhiên sẽ không vì vậy mà lùi bước, “Nếu đã biết rồi, thì ngoan ngoãn hợp tác đi, bán Mặc thị cho Hồng Dương, nếu không tôi sẽ mang chuyện xấu xa của cô nói hết cho thiên hạ biết, để cô không thể làm Cúc phu nhân nữa, ở đó chịu sự sỉ nhục của người đời.”
“Chu Tiểu Kiều bảo anh đến đây à! Bảo cô ta nên tự mình đến tìm tôi, chắc tôi sẽ khai ân nói cho cô ta biết cách thức lấy lại được tình yêu của Cúc Như Khanh.” Mặc Thiên Trần trực tiếp làm rõ.
Thiên Mộ Dương ngẩn ra, Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm hắn, tiếp tục nói: “Chu Tiểu Kiều chỉ lợi dụng anh đối phó tôi thôi, cô ta nói gì anh cũng tin à? Thiên Mộ Dương, anh chỉ là3acon cờ trong tay Chu Tiểu Kiều thôi, còn ở trước mặt tôi muốn giễu võ dương oai à, tôi nói anh biết, nếu tôi và Như Khanh tan vỡ thật, Chu Tiểu Kiều đã sớm tiến thêm được mấy bước rồi, tại sao cô ta trăm phương ngàn kế vẫn không thể đến gần Như Khanh?”
Thiên Mộ Dương im lặng, hắn đúng là bị Chu Tiểu Kiều khích bác, muốn ra mặt trả thù cho Thiên Mộ Đình mới ra tay đối phó với Mặc thị, nhưng Mặc Thiên Trần vẫn kiên trì không chịu bán công ty, hắn lại không muốn mới ra tay đã thất bại, thẹn quá hóa giận mới mang chuyện kia ra uy hiếp.
“Tôi sẽ không bỏ qua đâu, tôi sẽ tìm cơ hội mua lại Mặc thị.” Thiên Mộ Dương tức giận bỏ đi.
Mặc Thiên Trần dõi theo bóng lưng hắn, “Anh nhớ về nói với Chu Tiểu Kiều, trận này tôi thắng rồi.”
Thiên Mộ Dương đi được một lúc, Triển Thanh Thanh mới bưng ly cà phê đến cho Mặc Thiên Trần, “Đại tiểu thư, sao rồi?”
“không sao đâu! hắn chỉ là bị Chu Tiểu Kiều khiêu khích mới tìm cách đối phó chị thôi, em đừng lo.” Mặc Thiên Trần uống một hớp cà phê, an ủi cô.
Triển Thanh Thanh ngưng mắt nhìn cô, “Nhưng sao chị lâu vậy mà không đi làm? không phải là cãi nhau với Cúc tiên sinh thật chứ?”
“Phải! Bọn chị cãi nhau.” Mặc Thiên Trần cười khổ, “Thanh Thanh, dù chị và anh ấy ra sao đi nữa, chị cũng không thể buông bỏ được anh ấy, phải làm sao đây?”
“Vậy anh ấy thì sao? Có muốn giữ chị lại không?” Triển Thanh Thanh khẩn trương.
Mặc Thiên Trần than một tiếng, “Dù bọn chị có ra sao, anh ấy cũng không cho chị đi.”
“Vậy tốt rồi, phải chung sống thật tốt đấy!” Triển Thanh Thanh không nhịn được cười, “Hai người đúng là oan gia, càng gây gổ tình cảm càng bền chặt.”
“Nhưng tình cảm của bọn chị bền hay không bền cũng trở thành mục tiêu để người khác công kích, ví dụ như Chu Tiểu Kiều, cô ta luôn trăm phương ngàn kế chèn ép chị, chèn ép đã rồi lợi dụng chị uy hiếp anh ấy, chị không muốn vì chị mà anh ấy bị tổn thương.” Mặc Thiên Trần hơi nhíu lông mày.
Triển Thanh Thanh gật đầu, “Em hiểu tâm trạng của chị, vì chị thương anh ấy, mới không muốn anh ấy bị tổn thương, còn anh ấy thế nào? Có phải vì yêu chị, nên không để chị bị thương tổn gì không?”
Mặc Thiên Trần mắt hơi đỏ, “Anh ấy có yêu chị không, chị không biết. Nhưng chị biết, anh ấy càng giúp chị và Chu Tiểu Kiều thì càng là thương tổn với anh ấy.”
“Chị lo nhiều quá rồi! Chu Truyền Hảo đã rớt đài, Chu Tiểu Kiều không đùa bỡn được bao lâu nữa đâu! Trời đã giao trọng trách, người có tình nhất định phải chịu thử thách.” Triển Thanh Thanh bắt đầu nói có sách mách có chứng.
“Được rồi, được rồi, chị không sao rồi, ra ngoài làm việc đi!” Mặc Thiên Trần không nhịn được cười.
“Em còn muốn nói chuyện về Nhâm tiên sinh, hắn nhốt mình trong phòng vẽ điên cuồng, mà mấy bức vẽ đó em xem chẳng hiểu gì cả.” Triển Thanh Thanh thiếu chút nữa quên báo cáo chuyện này.
Mặc Thiên Trần lại than một tiếng, “Thần Phong có thiên phú nghệ thuật, nhưng sức khỏe không tốt, chị từng khích lệ anh ấy nên sống tốt, cuối cùng vẫn tổn thương anh ấy, chị chưa từng có ý định làm người xấu, nhưng cứ luôn tổn thương những người bên cạnh mình.”
“Em sẽ để ý Nhâm tiên sinh nhiều hơn, chị đừng quá lo lắng.” Triển Thanh Thanh nói, “Em ra ngoài làm việc, sắp sang năm mới rồi, mà còn nhiều việc chưa làm xong nữa.”
Mặc Thiên Trần gật đầu, bắt đầu xử lý công việc mấy ngày nay dồn lại.
Tan việc, lại gặp Chu Tiểu Kiều dưới lầu, Mặc Thiên Trần không ngờ nhanh vậy đã tìm tới cửa rồi.
Chu Tiểu Kiều nhìn cô, “Cuối cùng là cô thắng, nhưng mọi chuyện sẽ kết thúc đâu.”
Mặc Thiên Trần cười nhạt, “cô trăm phương ngàn kế chèn ép tôi, tôi quên nói cô biết, dù Như Khanh và tôi có tan vỡ, anh ấy cũng không tìm cô đâu.”
“Vậy chúng ta cứ chờ xem!” Chu Tiểu Kiều hiển nhiên không phục, “Mặc Thiên Trần, tôi không tin tôi có điểm nào thua cô!”
“không làm được việc gì ra hồn thì đừng có chạy lung tung.” Mặc Thiên Trần quăng lại cho cô ta một câu, lái xe rời đi.
Trở về biệt thự, Cúc Như Khanh không có ở đây, Mặc Thiên Trần rũ bỏ mệt mỏi, tắm rửa sạch sẽ ra ngoài, đã là mười hai giờ đêm.
cô nhớ3acon gái, không buồn ngủ tí nào, cô cũng biết nếu muốn gặp3acon gái, lại phải nhờ Cúc Như Khanh.
Lần chiến tranh này, cô không chủ động thỏa hiệp, Cúc Như Khanh cũng không còn mạnh mẽ đoạt lấy cô nữa, nhưng anh lại không cho cô bước đi đâu, cô cũng không muốn đi nữa, thế trận cứ giằng co như vậy.
cô ngủ ở đây, anh lại không ở đây, hai người dường như đều có không gian riêng của mình,