Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần nghe tiếng bước chân cũng biết là anh đến, cô vùi đầu vào sofa buồn cười, nhưng cái mông thật sự đau đến mức muốn khóc, cô cứ như vậy rúc vào lòng anh, để anh ôm.
“Như Khanh, anh đến rồi! Anh đói không, em lấy canh cho anh…” cô vừa bị anh ôm lên lầu vừa ngẩng đầu len lén nhìn anh.
Anh đã sớm bị cô chọc tức đến no rồi, còn tâm trạng uống canh à? Anh không trả lời, tiếp tục tiến lên phòng ngủ ở lầu hai, Trần Ích cầm bông sát trùng theo sau lưng, khi đến cửa liền đặt xuống, rồi tự động đóng cửa ra ngoài.
“Như Khanh, anh giận em hả?” Mặc Thiên Trần thấy anh vẫn không nói gì, có phải cô lại biến khéo thành vụng, chọc anh giận hơn nữa rồi không!
Cúc Như Khanh bàn tay vừa đụng đến cái mông của cô, cô liền đau đến mức rơi lệ, trợn to hai mắt đáng thương nhìn anh, làm cơn tức của anh cũng tiêu tan, anh ngồi trên sofa, đặt cô nằm lên hai chân anh, sau đó c.ởi quần cô ra.
“không sao đâu mà.” Mặc Thiên Trần không chịu.
“Anh chưa từng nhìn thấy em trong bộ dạng này đấy?” Anh rốt cuộc cũng chịu mở miệng, nhưng giọng nói vẫn lành lạnh như cũ.
Mặc Thiên Trần đỏ mặt giải thích, “Bộ dạng em bây giờ rất xấu, cái mông sưng đỏ như tổ ong, anh không nền nhìn, em lập tức sẽ đỡ đau.”
Vốn dĩ cô chỉ muốn gai sầu riêng đâm vào chân, không ngờ lảo đảo thế nào mà cái mông ngồi gọn lên quả sầu riêng luôn.
“Đúng là đần!” Anh hừ lạnh, “Thịt em rất non, mấy cái gai sầu riêng này ở trong da em một thời gian, nhất định sẽ sinh mủ, rồi thối rữa, đến lúc đó không chỉ cái mông em thối rữa, mà toàn thân cũng hư hết.”
Có nghiêm trọng vậy không? Mặc Thiên Trần lập tức trợn to hai mắt, sớm biết sẽ thảm như vậy, cô nhất định sẽ không chọn gai sầu riêng.
“Chúng ta đến bệnh viện, được không?” cô bị anh hù sợ rồi.
“không được!” Anh cự tuyệt.
“Tại sao?”
“Em là người phụ nữ của anh!” Anh trừng cô.
Mặc Thiên Trần nghe trong lòng ngòn ngọt, nghe được câu “Em là người phụ nữ của anh!”, cô ngoan ngoãn nằm, mặc anh trừ độc động chạm.
Cúc Như Khanh tháo quần của cô ra, cô đau đến thét lên.
“Anh đang làm gì vậy? không phải em muốn ngồi lên sầu riêng đâu, em thật sự rất đau, anh không thương em thì thôi, sao còn mạnh tay như vậy?” Mặc Thiên Trần kêu la.
Cúc Như Khanh không để ý tới cô, cắt quần ló.t nhuộm máu của cô ra, nhìn cặp mông trắng như tuyết có những lỗ nhỏ, may quá không có gai trong thịt, anh cầm miếng bông thấm rượu cồn, tỉ mỉ khử trùng cho cô.
“Đau…” cô không nhịn được cong người lên.
“Đừng lộn xộn!” Anh khẽ quát.
Mặc Thiên Trần đành nén đau, không kêu tiếng nào, thỉnh thoảng bàn tay anh khẽ thoa lên mông cô, cuối cùng cũng khử trùng xong, anh lấy quần mới mặc vào cho cô.
Mặc Thiên Trần thử đứng lên, đau đến trợn to hai mắt nhìn anh, Cúc Như Khanh vươn tay, ôm cô lên giường, “Ngoan ngoãn nằm xuống.”
“Nhưng em muốn lấy canh cho anh uống.” cô ôm cổ anh không buông tay.
Cúc Như Khanh trầm giọng nói: “đi còn không được, lấy canh cho anh làm sao được mà đòi lấy?”
cô uất ức mím môi không nói lời nào, anh đặt cô nằm lên giường, “Anh tự lấy.”
Cúc Như Khanh nói xong cũng đi ra ngoài, Mặc Thiên Trần nhỏ giọng nói: “Như Khanh, em cũng đói!”
Đúng là kiếp trước nợ gì em rồi mà! Cúc Như Khanh kéo cửa ra ngoài, đi xuống lầu, canh vẫn còn nóng, anh múc hai chén bưng lên, một chén đưa Mặc Thiên Trần, một chén tự mình uống.
Sau đó, anh cầm chén ra khỏi cửa, Mặc Thiên Trần nói: “Cứ để đây cũng được, sáng mai em dậy sẽ dọn.”
“Em tưởng đây là chuồng heo à! Ăn ngủ đều ở đây sao!” Cúc Như Khanh không nhịn được bốc hỏa.
Nhưng cô muốn tối nay anh ở lại đây, thấy người đàn ông này mặc dù tới, nhưng hỏa khí càng lúc càng lớn, Mặc Thiên Trần nháy mắt nhìn anh, không dám nói gì nữa.
Cúc Như Khanh bưng chén đi ra khỏi phòng, Mặc Thiên Trần lập tức nói: “Như Khanh, em muốn ăn sầu riêng.”
Người đàn ông xoay người đến cạnh giường, một tay cầm hai cái chén, một tay xách cô lên, đi xuống lầu, “Ăn xong rồi về phòng, đây không phải chuồng heo, khắp nơi là mùi đồ ăn.”
Mặc Thiên Trần nằm trên sofa, nhìn Cúc Như Khanh cầm dao bổ sầu riêng, cô hài lòng hưởng thụ, “Sầu riêng làm em đau, em phải ăn nó cho hả giận.”
Cúc Như Khanh vẫn không để ý đến cô, cô đưa anh ăn, anh không ăn.
“Như Khanh, đừng giận em nữa? Hay anh cùng ăn với em đi, ăn rồi sẽ không giận nữa.” Mặc Thiên Trần vừa ăn vừa nói, nói xong mới thấy hai tròng mắt của người đàn ông ngày càng tĩnh mịch, cô mới biết mình vừa nói gì.
Mặt cô đỏ lên, vội vàng cúi đầu ăn sầu riêng, cố dời tầm mắt của mình đi.
Cúc Như Khanh trong lòng tuy giận cũng không còn cách nào, anh ngưng mắt nhìn cô, mặt cô càng ngày càng hồng, anh vẫn không lên tiếng, không có bất kỳ động tác gì.
Kể từ lúc biết cô là mẹ đứa bé, anh và cô không có tiếp xúc da thịt, ngay cả thời gian buổi tối ngủ với nhau cũng rất ít, anh không chủ động muốn cô, cô sẽ không mở miệng, bây giờ mới nghe cô nói, cũng là vô tình lỡ miệng.
không khí chẳng mấy chốc vô cùng trầm mặc, Mặc Thiên Trần thấy anh không nói câu nào, trừ ăn ra cô cũng không biết phải làm gì, cô lắp bắp, “Như Khanh, anh không thích ăn sầu riêng à?”
“Ừ.” Người