Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Chủ nhật, Trần Ích lại đưa Dương Mi và Cúc Hoài Cẩn đến biệt thự, Mặc Thiên Trần gặp được3acon gái, tâm tình rất vui, kể từ lúc gặp được3acon gái, công việc của cô cũng rất trôi chảy.
“Dương quản gia, chuyện lần trước thật xin lỗi! Tâm tình tôi mất khống chế.” Mặc Thiên Trần xin lỗi Dương Mi, cô biết Dương Mi chỉ là phụng lệnh làm việc.
Dương Mi khẽ mỉm cười, “Tôi hiểu tâm trạng Mặc tiểu thư, chủ nhân cũng không trách cứ, tôi muốn chủ nhân cũng có thể hiểu được tấm lòng của Mặc tiểu thư thôi.”
“Mẹ,3acon dẫn Kiều Kiều đến thăm mẹ!” Cúc Hoài Cẩn hân hoan gọi.
“Bảo Bảo, Bảo Bảo ngoan…” Mặc Thiên Trần ôm cô vào lòng, hôm nay là chủ nhật, cô lại có thể tận hưởng một ngày ở cùng đứa bé.
Quãng thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, Cúc Hoài Cẩn tới đây từ sớm, bây giờ trời đã ngã về tây rồi, Mặc Thiên Trần lại sắp chìm đắp trong tâm trạng đau khổ rồi.
Mặc Thiên Trần mặc dù thương cảm, nhưng vẫn quan tâm đến tình hình học tập của đứa bé, “Bảo Bảo, nghỉ đông3acon không phải làm bài tập à?”
“Mẹ, bọn3acon không có bài tập nghỉ đông.” Cúc Hoài Cẩn đang chơi ma phương, Kiều Kiều ngồi một bên ngoan ngoãn nhìn.
*Ma phương: trò chơi toán học. Chi tiết: .baomoi /Toan-hoc--hoc-ma-choi-Ma-phuong/59/6808929.epi
Mặc Thiên Trần biết giáo dục ở nước ngoài khác trong nước, trong nước là giáo dục chính quy, còn ở nước ngoài là tùy theo năng lực của trẻ mà dạy, căn cứ vào khả năng của trẻ để áp dụng phương pháp dạy phù hợp.
“Mặc tiểu thư, đại tiểu thư đi học hay được thầy cô khen, cô đừng lo.” Dương Mi nói.
“Bảo Bảo rất thông minh, tôi biết mà.” Mặ "Bảo Bảo rất thông minh, tôi biết." Mặc Thiên Trần cười.
Cúc Hoài Cẩn nghiêm túc chơi ma phương, không để ý chung quanh nữa, Dương Mi tranh thủ kể chuyện, “Chuyện lúc nhỏ của đại tiểu thư, Mặc tiểu thư có muốn nghe không?”
“Dĩ nhiên rồi, tôi rất muốn nghe, cô nói nhanh đi.” Mặc Thiên Trần hứng thú dồi dào.
Dương Mi nhớ lại nói: “Ngày đầu tiên đi học, thầy giáo bảo cả lớp mỗi người phải kể một câu chuyện mà mình yêu thích, truyện cổ tích, truyền thuyết hay truyền kỳ đều được. Đại tiểu thư liền kể một triết lý: nếu như yêu là 1, không yêu là 0, 1 nhân với 1 ra 1 là yêu nhau, 0 nhân với 0 ra 0 chính là không yêu, nếu 1 nhân với 0 ra 0 thì sẽ là yêu đơn phương không có kết quả. Nếu hai người đều chỉ yêu một nửa, nghĩa là 0.5 nhân 0.5 ra 0.25 thì kết quả còn ít hơn. Thế giới này rộng lớn, yêu một người thì dễ, được một người yêu cũng dễ, nhưng cả hai yêu nhau, thì rất khó. Còn tình yêu đã được định sẵn thì chính là phép nhân 1 với 1.”
Dương Mi nói đến đây, Mặc Thiên Trần liền hiểu, cha mẹ đối với3acon cái luôn có một tình yêu, và3acon cái đối với cha mẹ cũng có một tình yêu, đấy chính là phép nhân tình yêu 1 với 1, còn lại sẽ hoặc là tình yêu bày tỏ nam nữ hoặc là không ai thương yêu nhau.
Đó là đạo lý yêu thương của3acon gái cô, dùng phép nhân đơn giản để diễn tả, thật đúng là khiến người ta kinh ngạc, một đứa bé tâm hồn trong sáng như nó, lại có hiểu được vấn đề phức tạp như vậy.
Những người bình thường khác, nếu có thể hiểu được công thức của nó, nghĩa là cũng hiểu được đạo lý này rồi.
Mặc Thiên Trần không khỏi nhớ đến Cúc Như Khanh, mặc dù cô không dám khẳng định anh yêu cô là 1, nhưng anh cũng chưa bao giờ chần chừ, vậy vấn đề là nằm ở cô, cô là 0.5 hay 0.25 đây?
cô cũng hiểu đạo lý này, cô và3acon gái không thể nào gặp nhau như người bình thường được, vì quan hệ hai người không giống với quan hệ bình thường của những người trong gia đình, nhưng tình thương giữa mẹ và3acon, cũng là đẳng thức vĩnh hằng 1 nhân 1 ra 1.
Vì thế, lúc Cúc Hoài Cẩn ra về lần thứ hai, Mặc Thiên Trần không khóc, cô không khóc, đứa bé cũng sẽ không khóc, dù sao nó cũng còn nhỏ, sao hiểu được sinh ly tử biệt là cái gì… Tình thương này, cô muốn dùng để chúc phúc cho3acon gái, mong3acon gái sẽ đi được xa hơn, bay được cao hơn, chứ không phải là dùng tiếng khóc ngăn trở nó tiến về phía trước.
“Mẹ, tạm biệt!” Cúc Hoài Cẩn nhiệt tình vẫy tay, cảm giác như lần này đi rồi, vẫn còn có cơ hội được trở về bên mẹ.
Mặc Thiên Trần kiềm nén tất cả nhớ nhung vào lòng, mỉm cười nói: “Bảo Bảo, tạm biệt!”
Lúc Trần Ích lái xe đi, cô vẫn đứng tại chỗ, mặc cho nước mắt cuồn cuộn rơi, cô muốn3acon gái yên tâm mà đi, còn bản thân thì cố nén tất cả đau đớn.
Quan hệ giữa Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh, mặc dù có lúc gần gũi, nhưng vẫn chưa có chiều hướng phát triển nữa, cô nhớ lại câu nói của Cúc Như Khanh, “Trần, tại sao em không thể toàn tâm yêu anh?”
Bứt rứt hàng đầu của cô là đã bỏ lỡ3acon gái, nhưng anh đã giúp cô tìm lại được, bây giờ cô còn gì để lo lắng nữa? Đúng như anh hỏi, tại sao cô không thể toàn tâm yêu anh?
Lý Tình Y cũng thường hỏi Mặc Thiên Trần, hỏi cô và Cúc Như Khanh bây giờ là thế nào? Mặc Thiên Trần chỉ trả lời, quan hệ của bọn họ không phải như mọi người đồn đâu, cô là người trong cuộc nên đương nhiên hiểu nhất.
Tối đó, Khang Hạo gọi đến, “ Thiếu phu nhân, tối nay đi cùng tiên sinh tham dự buổi ký hợp đồng hợp tác thứ hai với Phí thị.”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn.” Mặc Thiên Trần đặt điện thoại xuống.
cô mở tủ quần áo tìm một bộ dạ phục màu đỏ, anh từng nói, cô mặc màu đỏ trông rất đẹp, vậy tối nay, cô sẽ mặc bộ này