Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Triển Thanh Thanh lắc đầu, “không có.”
“Thảm rồi, nhất định là có người lấy đi, rồi post lên mạng, bây giờ chúng ta lập tức báo cảnh sát, để cảnh sát giải quyết chuyện này.” Mặc Thiên Trần lập tức nói.
Triển Thanh Thanh nói: “Đại tiểu thư, tiểu minh tinh đã nhảy lầu, em nghe nói đang được cấp cứu.”
“Cái gì?” Mặc Thiên Trần ngã ngửa trên ghế, không ngờ đến hậu quả này. “Thanh Thanh, lần này to chuyện rồi.”
“Giới giải trí luôn có một quy tắc ngầm với nhau, nhiều nữ minh tinh, ở trên màn ảnh thuần khiết như tuyết, còn nằm trong ngực đàn ông chỉ để thỏa mãn không phải sao? cô ta muốn chết thì có liên quan gì đến em? Nếu quả thật cô ta giữ mình trong sạch thì đã không làm trò đó với bọn đàn ông.” Triển Thanh Thanh không chịu nhận lỗi.
Mặc Thiên Trần than một tiếng, “Tuy là như thế, nhưng tiểu minh tinh cũng là vì những hình ảnh của chúng ta mới nhảy lầu, cô ta dù có chơi bời với Thiên Mộ Dương thế nào cũng không liên quan đến chúng ta, bây giờ mạng người là quan trọng, chúng ta không thể ngồi yên như thế được!”
“Vậy muốn thế nào? Chúng ta đến đồn cảnh sát nói rõ mọi chuyện, sau đó mua trái cây đến bệnh viện thăm cô ta à?” Triển Thanh Thanh không đồng ý.
“Đừng ở đây bàn tới bàn lui nữa, bây giờ lập tức đến đồn cảnh sát.” Mặc Thiên Trần kéo tay Triển Thanh Thanh, chạy về phía thang máy, rồi xuống bãi đậu xe lấy xe.
Ngay lúc đó Lý Tình Y gọi đến, “Thiên Thiên, chuyện trên internet là thật à?”
“Mẹ, đoạn video đó không phải3acon tung lên, mẹ đừng lo,3acon đang giải quyết chuyện này. Đừng lo được không?” Mặc Thiên Trần chuẩn bị lên xe.
Đúng lúc đó, một chiếc xe khác ngừng lại, Cúc Như Khanh từ trên xe bước xuống, cầm lấy điện thoại trong tay Mặc Thiên Trần, nói: “Mẹ,3acon sẽ xử lý tốt chuyện này, tên tuổi người trên mạng đều không phải thông tin thật, mẹ đừng lo lắng.”
“Như Khanh cũng ở đó à, được rồi, mẹ yên tâm rồi.” Lý Tình Y cúp điện thoại.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Như Khanh, anh vì chuyện này đến đây à? Em và Thanh Thanh đang chuẩn bị đến cảnh sát báo án!”
“không cần đâu, cảnh sát đã phong tỏa đoạn video đó rồi, anh cũng vừa từ đó đến đây, đã lấy được địa chỉ người tung đoạn video đó, lên xe chúng ta cùng đi tìm người.” Cúc Như Khanh gọi cô.
“Làm phiền anh, Như Khanh.” Mặc Thiên Trần gật đầu, quay lại nói với Triển Thanh Thanh, “Em trở về chờ điện thoại của chị.”
“Được!” Triển Thanh Thanh lập tức đáp, “Cảm ơn Cúc tiên sinh, cảm ơn đại tiểu thư.”
Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần đi đến một tiệm internet, Mặc Thiên Trần hỏi anh, “Như Khanh, chúng ta tìm được nơi tung đoạn video này, có thể chứng minh đoạn video này là Thanh Thanh quay không, tòa án không kết tội cô ấy chứ?”
“Nhìn bề ngoài là vậy.” Cúc Như Khanh đồng ý quan điểm của cô.
“Bề ngoài? Chẳng lẽ còn có ý khác?” Mặc Thiên Trần không khỏi thấy kỳ lạ.
Hôm nay là Trần Ích lái xe, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần ngồi phía sau, anh nói: “Thứ nhất, người post đề tên là Mặc Thiên Trần, anh nghĩ không phải là tình cờ; thứ hai, nếu người đó nhặt được điện thoại của Triển Thanh Thanh, tất nhiên người đó phải biết hai người bọn em; thứ ba, phía dưới video đó còn có phần bình luận, bình luận nói, Mặc Thiên Trần hận Thiên Mộ Đình, nên hận luôn Thiên Mộ Dương là anh trai Thiên Mộ Đình. Từ ba điểm này, có thể chứng minh được là có người mưu tính từ trước, người chụp ảnh là Triển Thanh Thanh, nhưng từ đầu tới cuối không đề cập đến Triển Thanh Thanh, mà chỉ nhắm vào một người, chính là Mặc Thiên Trần.”
Mặc Thiên Trần nghe anh phân tích, trợn to hai mắt, “Ý anh là chuyện này là nhắm vào em? Gần đây em nhớ không có đắc tội với ai nha?”
“Em không đắc tội với ai, cũng không phải là không có ai ghét em.” Cúc Như Khanh nắm bàn tay nhỏ của cô.
“Chẳng lẽ Chu Tiểu Kiều?” Người Mặc Thiên Trần nghĩ đến đầu tiên chính là cô ta, cô ta luôn cho rằng chính Mặc Thiên Trần đã cướp Cúc Như Khanh đi.
“Chuyện này cần phải điều tra rõ ràng, chưa thể kết luận được.” Cúc Như Kanh biết gần đây Chu Tiểu Kiều đang bận theo bất động sản, cô ta còn dư thời gian đi làm chuyện này sao?
Mặc Thiên Trần nhìn anh chằm chằm, “Tìm được người rồi thì sẽ thế nào?”
“Nên làm gì thì làm nấy!” Cúc Như Khanh nói.
Rất nhanh, xe đến được tiệm internet đó, mọi người xuống xe, Trần Ích đi kiểm tra hình ảnh của tiệm internet, bên ngoài tiệm có gắn camera, còn bên trong thì không.
Cúc Như Khanh nhìn xung quanh tiệm internet, “đi điều tra khu vực này trong vòng bán kính 1km, tìm xem có ai khả nghi, loại hết mấy người có quen biết với Trần.”
Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh cùng xem hình ảnh do camera ghi lại, khi cô thấy được bóng dáng Đồng Tâm Ấn, Cúc Như Khanh cũng phát hiện.
Trần Ích lập tức gọi người quản lý tiệm, “Tối qua cô nữ sinh này đến đây phải không?”
Người quản lý nói, “Hôm qua có nhiều khách đến lắm, vì đang là kỳ nghỉ đông, tôi không nhớ hết được.”
Mặc Thiên Trần chợt nghĩ ra, “Có quy định, muốn online người dùng phải dùng thẻ căn cước ghi danh, chưa đủ 18 tuổi thì không được truy cập internet, chẳng lẽ các người không làm sao?”
Cúc Như Khanh hừ lạnh, “Đến camera cũng chỉ là làm cho có, nói gì đến thẻ căn cước, cũng chính vì như thế, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, tới đây nhiều nhất chính là người chưa đủ tuổi thành niên. Về điểm nay, mà bị khui ra, bọn họ vốn kinh doanh không có giấy phép gì, phải đóng cửa là chắc rồi.”
Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ lắc đầu, cô không biết nói gì nữa.
“Trần Ích, cậu ở đây tiếp tục tra xem có ai khả nghi, tôi và Trần đi tìm Đồng Tâm Ấn, nếu có tin gì lập tức gọi cho tôi.” Cúc Như Khanh phân phó cho Trần Ích, rồi cùng Mặc Thiên Trần rời đi.
Cúc Như Khanh lái xe, Mặc Thiên Trần ngồi bên cạnh, “Chúng ta không chắc chắn chuyện này do Đồng Tâm Ấn làm, bây giờ đi tìm cô ấy, cô ấy chắc gì thừa nhận chứ?”
“không đến lượt cô ta không thừa nhận, chỉ cần cô ta đã làm, thì không cần biết là thông minh đến đâu, nhất định vẫn có sơ suất, nhất định vẫn để lại chứng cớ.” Cúc Như Khanh khẳng định.
Mặc Thiên Trần gật đầu, nếu chuyện này thật sự do Đồng Tâm Ấn làm, vậy mục đích chính là diệt trừ Mặc Thiên Trần khỏi tâm trí Nhâm Thần Phong.
“Anh cũng nghĩ vậy.” Cúc Như Khanh khẽ nói.
“Em không nói gì, làm sao anh biết là suy nghĩ giống em?” Mặc Thiên Trần không khỏi trừng mắt.
“Em có gì có thể giấu được anh?” Cúc Như Khanh cười khẽ, anh nói tiếp, “Nếu Đồng Tâm Ấn đủ thông minh, thật sự muốn loại bỏ vị trí của em trong lòng Nhâm Thần Phong, thì nên ra tay với Nhâm Thần Phong, không nên ra tay với em mới đúng.”
“Chuyện vẫn chưa rõ ràng, em vẫn giữ ý kiến.” Mặc Thiên Trần hừ một tiếng.
Cúc Như Khanh gọi cho Trần Ích, “Lập tức tìm Đồng Tâm Ấn, bảo cô ta đến sòng bạc tìm tôi.”
Sau đó, Cúc Như Khanh lái xe đến sòng bạc, anh và Mặc Thiên Trần vào phòng VIP, lập tức có người mang nước tới.
“Đây chính là sản nghiệp Ám Dạ?” Mặc Thiên Trần chưa từng đến đây.
“Đúng vậy.” Cúc Như Khanh đáp.
Mặc Thiên Trần có biết đến sản nghiệp Ám Dạ, cô vẫn tưởng đó là một thị trường tổng hợp mà TV thường nhao nhao nhắc đến, không ngờ là sòng bạc mà cũng có người quản lý tốt như vậy, gian phòng được lắp đặt toàn các thiết bị xa hoa, người đến đây chơi chắc cũng phải là người có quyền lực và tiếng tăm không ít.
“Có muốn chơi không?” Cúc Như Khanh đang lúc chờ người, nên không mấy khẩn trương.
“Nhưng em không biết chơi gì cả.” Mặc