Edit:
Beta: N.P
Đồng Tâm Ấn cả người trơn bóng, có vô số bàn tay với đủ mọi màu da đang sờ soạ.ng trên người cô, cô sợ thét chói tai, làm thế nào cũng không thoát khỏi được tay của bọn họ, nhưng rất nhanh, cô chìm đắm trong trận hỗn loạn này, dược hiệu đã phát huy tác dụng, cô khát vọng những đôi tay này có thể vu.ốt ve cô nhiều hơn nữa.
Tiếng rên đầy yêu mị, không thể ngờ là phát ra từ một tiểu nữ sinh, những đôi tay qua lại trên cơ thể như đang đánh guitar, Đồng Tâm Ấn không phản kháng nữa, ngược lại còn dịu dàng phô bày thần sắc nữ tính, giống như làn khói trắng, vui sướng giãy giụa trong tay đàn ông như một3acon rắn.
Mặc Thiên Trần miệng há hốc, cô không biết tại sao tình hình lại thành thế này rồi. Lúc này, Nhâm Thần Phong chuyển hướng nhìn sang cô, “Thần Phong, em…”
cô không nói gì được nữa, cô biết mình nói gì lúc này cũng là sai, Đồng Tâm Ấn tuy có lỗi, làm Thiên Mộ Dương và tiểu minh tinh kia thân bại danh liệt, cũng là do hiểu lầm Mặc Thiên Trần nên đến trả thù cô.
Phương thức trừng phạt này quả thật quá tàn nhẫn, Mặc Thiên Trần không ngờ chuyện đi đến mức này, đối mặt với ánh mắt đau khổ của Nhâm Thần Phong, cô nhất thời tay chân luống cuống, nếu Đồng Tâm Ấn thật sự bị mấy trăm người xung quanh xâm phạm, vậy Đồng gia còn mặt mũi nào nhìn người. Đồng Thọ Tề và Nhâm Thần Vũ nhất định sẽ xung đột với nhau, Nhâm Thần Phong lại kẹt ở giữa, hậu quả thế nào, nhất định không thể chấp nhận được.
Mặc Thiên Trần sắc mặt nháy mắt tái nhợt, Nhâm Thần Phong cũng không nói gì, nhưng ánh mắt chất chứa đau đớn, nó như một làn roi da quật vào trái tim cô.
“Như Khanh.” cô thu hồi ánh mắt nhìn Nhâm Thần Phong, rồi nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, cô chạy như bay đến, đứng trước mặt Cúc Như Khanh, “Đừng, Như Khanh, bảo bọn họ dừng tay đi…”
Cúc Như Khanh chỉ nhẹ nhàng kéo cô vào ngực, giống như cảnh tượng trước mắt, cũng chỉ là những hình ảnh nhẹ nhàng mà thôi, anh cũng không nói gì, chỉ đưa tay vuốt gò má tái nhợt của cô, sau đó thở dài nói, “Biết em sợ cảnh tượng thế này, không phải anh đã bảo em, anh sẽ giải quyết sao. Vào đây làm gì, vì Nhâm Thần Phong sao?”
Giọng anh rất nhẹ, nhẹ đến không nghe ra buồn hay vui, mỗi câu anh nói đều hàm chứa sự cưng chiều, nhưng câu cuối cùng thì đầy sự rét lạnh!
“Em…” Mặc Thiên Trần nước mắt lăn xuống, “Van xin anh, Như Khanh, dừng lại đi, được không? Đồng Tâm Ấn tuy có lỗi, nhưng anh làm vậy, là đẩy Đồng gia vào cảnh vạn kiếp bất phục, Như Khanh, không nên như vậy, được không?”
Cúc Như Khanh dùng ngón tay tiếp được giọt nước mắt của cô, anh nhìn chằm chằm vào giọt nước mắt như trân châu trên đầu ngón tay, rồi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt của cô, “Em lo rằng Nhâm Thần Phong sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục phải không?”
Mặc Thiên Trần lắc đầu nói, “Đồng gia và Mặc gia có thâm tình lâu năm, Đồng Tâm Ấn thành ra thế này, Nhâm gia cũng sẽ không mấy tốt đẹp, có đúng không, Đồng Tâm Ấn còn nhỏ, cô ấy làm việc chưa biết chừng mực, anh đừng nên trừng phạt như vậy, được không?”
“Vậy, ý Trần là muốn anh đổi một phương thức khác, em mới chấp nhận phải không?” Cúc Như Khanh trầm tư chốc lát, rồi nói.
“Ừ.” Mặc Thiên Trần gật đầu mạnh.
Cúc Như Khanh nâng cằm cô lên, “Trần thiện lương đến mức làm anh đau lòng…”
Anh vẫn chưa nói hết, đã cúi đầu hôn lên môi cô, Mặc Thiên Trần run rẩy tiếp nhận anh vừa hôn vừa cắn, cô nhắm hai mắt lại, mặc cho nước mắt chảy xuống, thủ đoạn Cúc Như Khanh tuy tàn nhẫn, nhưng anh đang bảo vệ cô, cô lại đứng trước mặt anh xin tha cho người tổn thương cô, cô biết anh không vui, nhưng cô thật sự không nhìn được cảnh tượng như vậy.
Lúc này Đồng Tâm Ấn hoàn toàn chìm đắm, chủ động quấn tay lên cánh tay của người đàn ông, Nhâm Thần Phong vẫn không nói câu nào, đẩy những người đang vây quanh Đồng Tâm Ấn ra, dù sao hắn cũng không phải người khỏe mạnh, bị người này đẩy, người kia xô không khỏi choáng váng.
Sau khi bị mấy người vạm vỡ đẩy tới đẩy lui, cuối cùng ổn định được tinh thần, muốn vọt lên lần nữa, lại thấy cả đám người dàn thành trận, hắn xoay người, nhìn về phía Cúc Như Khanh, lại thấy anh đang ôm Mặc Thiên Trần hôn, từ góc độ của Nhâm Thần Phong nhìn đến, Cúc Như Khanh hôn rất thâm tình cũng rất bá đạo, không nghi ngờ gì là anh đang biểu thị công khai Mặc Thiên Trần là người của anh, còn Mặc Thiên Trần thân thể kiều mị lại hoàn toàn cuộn vào ngực anh, bị anh bao bọc nghiêm ngặt.
“Cúc Như Khanh, buông cô ấy ra!”
Mặc Thiên Trần nghe Nhâm Thần Phong hét lên, cô mở mắt nhìn thấy Cúc Như Khanh và cô đang dán mặt vào cùng một nơi, nhưng người đàn ông này dường như nghe tai này lọt tai kia, vẫn làm như không có chuyện gì, vẫn bá đạo ôm lấy cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Đây là Cúc Như Khanh bá đạo biểu thị công khai, Mặc Thiên Trần ít nhiều cũng hiểu rõ3acon người anh, cô chống hai tay lên ngực anh, không dám đẩy anh ra, nếu làm không khéo, mọi chuyện sẽ biến thành kết cục bi thảm khó thay đổi.
“Anh Thần Phong.” Thanh âm Đồng Tâm Ấn truyền đến, mặc dù thần trí đã hoàn toàn mê đắm, nhưng vẫn gọi tên Nhâm Thần Phong.
Mặc Thiên Trần lập tức khôi phục lý trí, cô vội vàng đẩy Cúc Như Khanh ra, “Như Khanh, Như Khanh, anh đã nói….”
Cúc Như Khanh cúi đầu nhìn thần sắc lo lắng của cô, yêu thương đưa tay vu.ốt ve làn môi của cô, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhâm Thần Phong, “Buông ai ra?”
Nhâm Thần Phong gặp phải vấn đề cần lựa chọn, là muốn Cúc Như Khanh buông Mặc Thiên Trần đang ôm trong ngực ra, hay là muốn mấy trăm người đàn ông đang vây quanh Đồng Tâm Ấn buông tay. hắn đã nhìn ra Mặc Thiên Trần đang ở trong lòng Cúc Như Khanh, mà không phải là Nhâm Thần Phong hắn, muốn Cúc Như Khanh buông Mặc Thiên