Edit:
Beta: N.P
Lúc này, toàn bộ mọi ánh mắt đều tập trung lên người Nhâm Thần Phong, hắn biết là Đồng Tâm Ấn không đúng, hãm hại Mặc Thiên Trần, hắn cũng không muốn tha thứ cho Đồng Tâm Ấn. Nhưng xét tình hình anh, hắn đành lòng để cô chết sao? Tội của cô không đáng chết! Cũng không nặng đến nỗi phải để cho cả trăm người luân phiên dày vò cô! hắn làm sao lại không hiểu được âm mưu của Cúc Như Khanh! Đồng Tâm Ấn chỉ là3acon cờ thí chốt, còn hắn chính là người nắm giữ sống chết và vinh nhục của cô, nhưng nói trắng ra thì người nắm giữ tất cả không ai khác ngoài Cúc Như Khanh.
Trần Ích thấy tình hình không có gì biến chuyển, hắn đưa tay nhìn đồng hồ, “Còn nửa phút.”
Mặc Thiên Trần chấn động, cô buông xuống tay đang che mặt, nhìn về phía trước, cả trăm người đàn ông đã rời khỏi, chỉ còn lại vài người cơ thể đặc biệt cường tráng, vai u thịt bắp đang còn đứng đợi một bên, cô nhìn về phía Nhâm Thần Phong, hai người ánh mắt giao nhau.
Ánh mắt của Nhâm Thần Phong mặc dù nhìn rất đau khổ, nhưng vẫn không che giấu sự thương yêu đối với Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần khổ sở, nước mắt đầy mặt, “thật xin lỗi, Thần Phong! Em thật sự xin lỗi anh!”
Là cô hại Nhâm Thần Phong rơi vào tình huống khó xử này, nếu Nhâm Thần Phong không chạm vào Đồng Tâm Ấn, cô ấy sẽ chết, còn nếu hành xử theo tình người, hắn chạm vào Đồng Tâm Ấn, sẽ không thể tránh được phiền phức bị Đồng gia bức hôn. Dù lựa chọn ra sao, cũng đều khó khăn, thật sự quá khó khăn!
Cúc Như Khanh nghe Mặc Thiên Trần vừa khóc vừa nói xin lỗi, anh dập tắt thuốc, từ sofa đứng lên, đứng phía sau cô, sắc mặt lãnh khốc.
“Còn 10 giây!” Trần Ích bắt đầu đếm ngược, “9, 8…”
Khi Trần Ích đếm đến 3, Nhâm Thần Phong ôm lấy thân thể Đồng Tâm Ấn, rồi lạnh giọng, “Ra ngoài đi!”
Trần Ích bảo đám đàn ông còn lại ra ngoài, hắn cũng theo ra, Mặc Thiên Trần đè nén tiếng khóc ngồi trên đất, cô biết Nhâm Thần Phong bản tính lương thiện, cho dù có yêu hay không yêu Đồng Tâm Ấn, hắn nhất định không thể để Đồng Tâm Ấn chết được.
Cúc Như Khanh đỡ lấy Mặc Thiên Trần đang ngồi trên đất, ôm cô ra ngoài, cảm thấy cô giãy giụa, anh lãnh khốc nói: “Em muốn ở lại nhìn bọn họ ân ái?”
Mặc Thiên Trần từ đầu vai anh nhìn sang, Đồng Tâm Ấn hai chân đã vòng lên hông của Nhâm Thần Phong, thân thể phập phồng bày tỏ tư thái muốn bắt đầu.
Trong nháy mắt, khi cửa lớn đóng lại, Mặc Thiên Trần từ trong ngực Cúc Như Khanh giãy ra: “Anh đúng là3acon người tàn nhẫn, ma quỷ, buông tôi ra!”
Cúc Như Khanh nhìn cô, sắc mặt anh lãnh khốc như băng, anh nắm chặt tay thành quả đấm, cũng tỏ rõ anh đang tức giận không kém, cô vì Nhâm Thần Phong mà khóc, luôn nói xin lỗi với hắn, cô không muốn Nhâm Thần Phong trở thành thuốc giải cho Đồng Tâm Ấn.
“Trần, thu hồi lời em vừa nói ngay!” Anh giọng nói lạnh như băng.
“Thu hồi? Lời nói ra như nước tát đi, anh bảo tôi làm sao thu hồi?” Mặc Thiên Trần tức giận nói, “Anh luôn là người một tay che trời, anh chưa bao giờ để ý tới người khác suy nghĩ thế nào, anh chỉ muốn làm theo ý mình!”
Cúc Như Khanh nắm chặt cổ tay của cô: “Em dám nói với anh như vậy? Em có biết anh là người thế nào không?”
Mặc Thiên Trần tay đau nhói, nhưng tim lại càng đau, “Anh là chồng của tôi, rong ruỗi hai bên hắc bạch không ai không biết, không ai không hiểu, hắc đế đó, mà không đúng, anh cũng từng nói, tôi chỉ là công cụ cho anh tiết dục.”
“Mặc Thiên Trần!” Cúc Như Khanh quát lớn, “Em nhất định muốn cãi nhau với anh sao?”
“Còn tôi là ai chứ? Tôi chỉ là người phụ nữ bình thường, sao dám cãi nhau với anh?” Mặc Thiên Trần muốn thoát khỏi bàn tay anh, “Buông tôi ra, tôi muốn đi!”
“Em muốn đi đâu?” Cúc Như Khanh nắm chặt tay cô hơn, “Em muốn vào xem bạn trai cũ ho.an ái với người khác à? không phải hắn yêu em sao? không phải hắn rất chung thủy với em sao? Đây là chứng cứ hắn chung thủy với em đó à? Đó là cách hắn yêu em