Beta: N.P
“Được!” Mặc Thiên Trần vui vẻ ôm cổ anh, tiếng chuông hạnh phúc sắp gióng lên, cô đã được đoàn viên với con gái rồi.
Sáng ngày giao thừa, Trần Ích đưa cả nhà Cúc Như Khanh ra sân bay.
trên phi cơ, Cúc Cầm Du tò mò nhìn Cúc Hoài Cẩn, sau đó nhìn Mặc Thiên Trần, “Mẹ, trong một đêm mẹ sinh được em gái hả?”
Lời này thật sự chọc Mặc Thiên Trần cười, nếu cô có thể trong một đêm sinh được đứa con gái lớn như vậy, thì đúng là… quá ngạc nhiên rồi.
Cúc Hoài Cẩn cười ngọt ngào, “Ai nói với cậu, tôi là em của cậu chứ?”
Cái gọi là ‘thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân’, Cúc Cầm Du đối với vẻ mặt ngọt ngào nhưng cực độ xảo trá của Cúc Hoài Cẩn, thật đúng là tức đến không nói được.
Mặc Thiên Trần sợ hai đứa sẽ cãi nhau, vội vàng nói, “thật ra thì cả hai đứa đều là lớn lên bình thường mà, vì ra đời cùng một ngày…” cô nói xong nhìn sang Cúc Như Khanh, “Bảo Bảo và Cầm Du ra đời cùng ngày quốc tế lao động.”
Cúc Như Khanh là người duy nhất biết toàn bộ sự thật, anh chỉ hơi cười chứ không nói gì, để mặc cho Mặc Thiên Trần chơi đùa với bọn trẻ.
“Vậy thì tôi cũng là chị…” Cúc Hoài Cẩn dương dương tự đắc.
“Tại sao?” Mặc Thiên Trần không hiểu.
Cúc Hoài Cẩn nói: “Cái này mẹ không hiểu rồi, Đào quản gia gọi con là đại tiểu thư, gọi cậu ấy là tiểu thiếu gia, con là đại, cậu ấy là tiểu, không phải rất rõ ràng rồi sao?”
Đây rõ ràng là ngụy biện, vậy mà Cúc Hoài Cẩn vẫn biết cách chiếm thế thượng phong, thời điểm nói chuyện, còn dùng bộ dáng nũng nịu con nít, luôn khiến người ta yêu thích. Ngay cả Cúc Cầm Du cũng thế, bất kể cô là chị hay em, cậu cũng muốn thương yêu cô.
Cúc Như Khanh cũng thu hồi ánh mắt trên người Cúc Hoài Cẩn, vui vẻ nhìn về phía Mặc Thiên Trần cười, dùng ánh mắt trao đổi với cô, con gái như vậy, đứa con trai nào không thích? cô trừng mắt lại anh, ý bảo cô không đủ mềm mại à?
Cúc Hoài Cẩn mặc dù ngụy biện, nhưng vẫn biết cách giữ mặt mũi cho Cúc Cầm Du, cô cười nói: “Mẹ nói tôi với cậu là sinh đôi, tôi cũng không muốn so đo danh phận chị em, cậu gọi tôi Hoài Cẩn, tôi gọi cậu Cầm Du, thế nào?”
Xưng hô bằng tên như vậy là ngang hàng rồi! Cúc Hoài Cẩn phải ngụy biện lại để làm Cúc Cầm Du hài lòng.
Cúc Như Khanh đưa tay vén những sợi tóc con trên trán Mặc Thiên Trần “Con gái đáng yêu hơn em rồi!”
Mặc Thiên Trần nhất thời nổi đóa, nhưng rồi lại nũng nịu tựa vào vai anh, lát sau, cô nói: “Như Khanh, em có cảm giác như mình đang nằm mơ.”
“Em để anh nhéo một cái sẽ biết ngay có phải nằm mơ không.” Anh trêu cô.
cô chính là không muốn! Mặc dù bọn họ ngồi ở ghé hạng nhất, nhưng xung quanh vẫn có khách khác, cô cọ vào gò má anh, “Anh tự nhéo vào đùi anh xem, nếu đau thì đây chính là thật.”
“A, tại sao không nhéo em?” Cúc Như Khanh có chút hăng hái nhìn cô.
Mặc Thiên Trần nhỏ giọng, “Nếu nhéo em sẽ để lại dấu vết, anh sẽ không thích nhìn, huống gì anh nỡ nhéo em sao?”
Phải rồi! Anh nỡ nào lại nhéo cô! Cúc Như Khanh nhìn cô, cô vui vẻ dùng tóc phe phẩy lên cổ anh.
Tối đó, cả gia đình đến khu danh lam thắng cảnh Cửu Trại Câu, nhìn từ khách sạn có thể thấy được màu trắng của bão tuyết, Cúc Hoài Cẩn quen với khí hậu lạnh bên Anh nên cảm thấy phấn chấn, Mặc Thiên Trần chân đã từng bị thương do thời tiết lạnh, may mà lò sưởi trong khách sạn đủ ấm, cô mới thấy không đến nỗi nào, Cúc Cầm Du thì ngồi luyện công chống lạnh, Cúc Như Khanh lo thu xếp trong ngoài.
Phục vụ của khách sạn mang thức ăn vào phòng, có chuẩn bị rượu đỏ, cocacola cho hai đứa bé, cả nhà cùng