Beta: N.P
Mọi người đắm chìa trong niềm vui chào năm mới, bầu trời tràn ngập pháo hoa, tiếng chuông báo hiệu năm mới đã vang lên, tất cả đều đang chờ đợi một năm mới tốt lành, hạnh phúc.
Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh ôm hôn dưới ánh lửa bập bùng, vào thời khắc hạnh phúc này, cả hai dùng tình yêu bảo bọc đối phương, gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông, ngũ quan như được điêu khắc tinh mỹ, sự quyến rũ của người phụ nữ tản mát ra, tất cả đều phản chiếu lên gương mặt người đàn ông.
Cúc Cầm Du và Cúc Hoài Cẩn đang chơi với tuyết, Cúc Hoài Cẩn đối với tuyết rất quen thuộc, Cúc Hoài Cẩn cười nói: “Cầm Du, chơi tuyết có thể xua đuổi vận rủi, đạt được lý tưởng.”
“thật không?” Cúc Cầm Du mắt lóe sáng như ánh sáng pháo hoa.
“Đương nhiên.” Cúc Hoải Cẩn cười ngọt ngào.
Cúc Cầm Du ngưng mắt nhìn cô, “đã từng làm chưa? Làm mẫu thử xem.”
Cúc Hoài Cẩn cố ý đùa cậu, đương nhiên đùa thì đùa cho trót, một cước đá lon coca, lon coca in lại hình trụ trong tuyết, “Thấy chưa? Chính là thế! Năm nay coca sẽ lên làm lon vương.”
Cúc Cầm Du nhìn cô ngọt ngào cười động lòng người, không biến sắc, cong khóe môi, “Tôi chạy nước rút đến đó, in lại hình ảnh trong tuyết, như vậy lý tưởng sẽ được phóng đại thành vô hạn.”
“Được!” Cúc Hoài Cẩn vỗ tay hoan hô.
“Tôi đến đây!” Cúc Cầm Du quát to một tiếng, sau đó vọt tới chỗ Cúc Hoài Cẩn đang đứng, bước chân cậu xôgn đến chỗ Cúc Hoài Cẩn dường như có ý tứ, Cúc Hoài Cẩn ý thức được có gì đó không ổn, quay người bỏ chạy, dù bằng tuổi, nhưng Cúc Cầm Du luyện công từ nhỏ, tất nhiên chạy nhanh hơn Cúc Hoài Cẩn, động tác cũng nhanh nhẹ hơn, Cúc Hoài Cẩn vừa chạy được mấy bước, đã bị Cúc Cầm Du bắt được, lăn trên nền tuyết.
Cúc Cầm Du vui vẻ chống nạnh, bĩu môi nhìn Cúc Hoài Cẩn, “Hoài Cẩn nói tôi biết, lý trưởng trong lòng cậu là gì?”
Cúc Hoài Cẩn nằm trong tuyết, không tức giận, híp mắt nhìn lên trời, “Nếu cậu cho tôi bắn pháo hoa mừng năm mới, tôi sẽ nói cậu nghe.”
Khó tính! Coi như năm mới chúc phúc ba mẹ không được sao? Cúc Cầm Du đưa tay ra, “Đứng lên, xấu xa!”
Cúc Hoài Cẩn cầm tay cậu đứng dậy, muốn lợi dụng lực kéo kéo Cúc Cầm Du xuống, không ngờ Cúc Cầm Du vẫn không nhúc nhích, còn cười nói, “Hoài Cẩn, tôi biết cậu định làm gì mà?”
Cúc Hoài Cẩn nửa tin nửa ngờ, bỏ tay cậu ra chạy đến chỗ Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh, Cúc Cầm Du ở phía sau tiếp tục cười nói: “Tôi cũng biết cậu định chạy đến chỗ ba mẹ mách lẻo!”
Quả nhiên, Cúc Hoài Cẩn nhào vào trong ng.ực Cúc Như Khanh, nhìn Mặc Thiên Trần cũng đang nằm trong ng.ực anh, “Mẹ, con muốn làm gì Cầm Du cũng biết hết.”
“À…” Mặc Thiên Trần biết người cha cường đại phúc hắc sinh ra con gái khẳng định không thể xem thường, huống chi trường hợp này còn là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, Cúc Hoài Cẩn dù thông minh ngọt ngào, lại không đấu lại Cúc Cầm Du!
Mặc Thiên Trần nhìn về Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh chỉ nhận lấy ánh mắt ca ngợi của cô, dường như muốn nói, em cũng phải ngoan, anh cũng đọc được tất cả tâm tư của em!
Cúc Cầm Du đã chạy tới, “Hoài Cẩn, chúng ta về khách sạn thôi.”
Cúc Hoài Cẩn nhìn chằm chằm cậu, cậu bổ sung thêm một câu, “Tôi biết cậu buồn ngủ rồi!”
“đi! Về khách sạn.” Cúc Như Khanh ôm lấy Mặc Thiên Trần.
Cả nhà trở lại khách sạn, Mặc Thiên Trần ngồi trên sofa, Cúc Như Khanh lo cho hai đứa trẻ đi ngủ, cô nhìn anh thể hiện tình thương gia đình, trong lòng bất giác càng thêm ấm áp hạnh phúc.
“Còn say sao?” Anh chăm bọn trẻ xong, bước tới bên cạnh cô.
“Ừ.” Mặt cô đỏ ửng, nháy mắt nũng nịu nhìn anh, “Em còn chưa tắm.”
Khách sạn năm sao cao cấp, rất hiện đại, Mặc