Edit:
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần nhìn anh, lòng tràn ngập hạnh phúc, sau đó nặng nề gật đầu, đúng như lời của anh, không cần biết người ngoài nhìn anh bằng con mắt gì, anh đối với cô, chỉ có yêu thương.
Rất nhanh, đến ngày Cúc Hoài Cẩn phải đi, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần cùng đưa đứa bé đi, có Dương Mi theo cùng.
Lúc Mặc Thiên Trần chuẩn bị về, kéo tay Dương Mi, “Dương quản gia, cô là người đã chăm sóc Hoài Cẩn từ nhỏ đến giờ, cảm ơn cô vẫn luôn ở bên chăm sóc nó, khoảng thời gian Hoài Cẩn học ở Anh, rất cảm ơn cô.”
Dương Mi lắc đầu, “Mặc tiểu thư, đây là việc tôi phải làm…”
Lời còn chưa dứt, Cúc Như Khanh liền nhìn sang, Dương Mi vội vàng sửa lời, “Cúc phu nhân, cô đừng lo, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt đại tiểu thư.”
Hơn sáu năm trước cô đã hình thành thói quen gọi Mặc Thiên Trần là Mặc tiểu thư, đến giờ vẫn không đổi được, nhưng xưng hô Mặc tiểu thư trước mặt Cúc Như Khanh luôn rất chói tai anh.
Mặc Thiên Trần từ biệt xong, kéo tay Cúc Như Khanh, “Dương quản gia chỉ là quen gọi như thế từ trước kia rồi, anh đừng tức giận.”
Cúc Như Khanh chỉ hừ một tiếng, sau đó cùng cô lên máy bay về nước.
Sau khi trở về, Mặc Thiên Trần không thể sớm chiều nhìn thấy con gái nữa, nhất thời chưa thích ứng được, may có Cúc Cầm Du ở nhà, nhưng sau đó Cúc Cầm Du cũng đi học, trong nhà ai nấy đều bận, người đi học, người đi làm.
Mặc Thiên Trần từ lúc trở về, luôn xem lịch, tính toán ngày phải tới, tháng này cô vẫn không ngừa thai, hơn nữa buổi tối cùng Cúc Như Khanh h0an ái không ít, chỉ mong là đã có mầm mống nảy mầm trong bụng.
Qua hai ngày mà chưa thấy tới, cô vui vẻ tính toán, tối đó Cúc Như Khanh về nhà, thấy cô đang vui vẻ xem sách trong phòng.
“Trần, có gì vui vậy?” Anh bước tới.
“Vẫn còn đang bí mật.” Mặc Thiên Trần ra vẻ bí hiểm, nhưng trên mặt lại cười rạng rỡ.
Cúc Như Khanh cười, “Bí mật với anh sao?”
“không phải anh giỏi đoán ý nghĩ nhất sao?” Mặc Thiên Trần nháy đôi mắt to.
“Nhưng bây giờ Trần đã trưởng thành, anh nhất thời đoán không ra rồi.” Cúc Như Khanh lắc đầu.
“Vậy thì nhanh đi tắm.” Mặc Thiên Trần cười ha hả.
Chủ nhật, Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần dẫn theo Cúc Cầm Du đi dạo phố. Mặc Thiên Trần thấy trong phố nhỏ có bán xiên que, Cúc Cầm Du cũng nháy mắt muốn ăn, vì vậy ba người ngồi lại cùng ăn.
Mặc Thiên Trần cười nói: “Ăn cái gì ở đây cũng có mùi vị khác hẳn, em và Thanh Thanh đi dạo thường thích như vậy.”
Sau khi ăn xong, mọi người tiếp tục đi dạo, sau đó đi xem phim, nhưng vẫn chưa đi đến rạp, Mặc Thiên Trần đã che miệng muốn ói, cô vào phòng rửa tay giải quyết, lúc đi ra Cúc Như Khanh khẩn trương hỏi, “Chỗ nào không khỏe?”
“Em… Muốn ói…” Mặc Thiên Trần che miệng.
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô, sau đó thấy mặt cô đỏ ửng, “Trần, lần trước em nói bí mật, là chuyện này sao?”
“thật ra thì em cũng không dám khẳng định.” Mặc Thiên Trần thấy bị anh nhìn thấu, không còn cách nào đành nói thật.
Cúc Như Khanh ôm lấy cô, “Bị trễ kinh mười ngày rồi đúng không?”
“Đúng vậy!” Mặc Thiên Trần gật đầu, anh còn nhớ hơn cả cô.
“đi, chúng ta đến bệnh viện.” Cúc Như Khanh ôm cô, Cúc Cầm Du theo sau, “Mẹ phải sinh em gái cho con đó!”
Rất nhanh, bọn họ đến bệnh viện, bác sĩ làm kiểm tra cho cô, kết quả rất không ngờ, “Cúc phu nhân, cô không có thai, chỉ là mất cân bằng nội tiết, nên dẫn đến kinh nguyệt tháng này không đến, tôi sẽ kê thuốc cho cô uống. Còn nữa, có phải hôm nay cô ăn đồ bên ngoài không sạch sẽ không, nên mới xảy ra tình trạng nôn mửa, không phải dấu hiệu