Edit: Ishtar
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần giọng nói càng lúc càng thấp, còn Cúc Như Khanh thần sắc cũng càng lúc càng khó coi, cô thấy vậy, vội vàng giải thích, “Em cũng chỉ bắt đầu uống thuốc có mấy lần, sau đó không uống nữa, Như Khanh…”
Cúc Như Khanh trên mặt lại xuất hiện thần sắc lãnh khốc, anh buông tay đang nắm eo cô ra, cho dù kế hoạch tạo người không chắc chắn có thể thành, anh nhất định không để ý, anh để ý chính là cô không muốn sinh.
không thể và không muốn, là hai khái niệm khác nhau, không thể so sánh được.
Thấy anh vẫn trầm mặc, Mặc Thiên Trần cũng không dám nói gì nữa, chuyện này vốn dĩ là cô không đúng, cô cũng không có cách nào cứu vãn sai lầm.
Cúc Như Khanh xoay người đưa lưng về phía cô, mặt hướng về biển rộng, nhìn về phía đại dương mênh mông, nước biển nhấp nhô dưới ánh trắng, tối om như muốn cắn nuốt bầu trời.
Mặc Thiên Trần như đứa trẻ phạm lỗi, đứng sau lưng anh, muốn nói gì đó nhưng rồi lại không dám nói, muốn làm gì đó nhưng lại cũng không dám làm, đến cả dũng khí bước lên phía trước ôm lấy anh cũng không có, đúng như anh nói, anh đã bắt đầu quen với việc cô không giữ lời hứa, dường như đã miễn dịch với lời hứa của cô.
Cúc Như Khanh đốt một điếu thuốc, trên bờ cát ảm đạm, dưới ánh đèn, làn khói lả lướt lượn lờ từ đầu ngón tay của anh bay lên, từng vệt khói xanh, giống như tơ tằm lượn quanh quấn quýt không rời, từng làn, từng làn, quấn quanh anh.
Khi điếu thuốc cháy hết, anh nhẹ nhàng xoay người, thấy cô như đứa trẻ bất lực đứa trên bờ cát, anh cúi thấp người, ôm cô vào lòng.
Mặc Thiên Trần bị vòng ôm ấm áp bao quanh, mùi hương quen thuộc này, sự ấm áp này, lúc này tràn ngập quanh cô, cô không thể tin được ngẩng đầu lên, nhìn thấy cằm anh, đang tựa lên đỉn.h đầu cô.
“Như Khanh… Như Khanh…” cô nhỏ giọng gọi anh, nước mắt chảy ra, từng hàng từng hàng rơi xuống.
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô, thanh âm trầm thấp mà bất đắc dĩ, “Trần, em luôn có cách khiến anh tức giận, phải không?”
“thật xin lỗi, Như Khanh, thật xin lỗi…” Mặc Thiên Trần vươn tay ôm lấy thắt lưng anh, “Lúc đó em suy nghĩ không đúng, nhưng không có nghĩa là bây giờ em vẫn nghĩ như vậy, em không muốn làm anh tức giận đâu, em thật sự không muốn…”
“Anh biết, cho nên anh vẫn ở đây.” Anh ngưng mắt nhìn giọt nước mắt của cô.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, bất kể cô làm sai chuyện gì, luôn có thể nhận được sự tha thứ của anh, không cần biết cô đã phạm phải sai lầm gì, anh luôn nghĩ cách bù đắp lại, cho dù cô hứa hẹn và cam kết bao nhiêu, mặc kệ bao nhiêu lần cô thất hứa, người đàn ông này, vẫn luôn ở bên cạnh cô.
yêu tích tụ, hận tích tụ, đến cuối cùng, gương vỡ khó lành.
Con thuyền mãi giương buồm ngoài khơi xa kia, từ đầu đến cuối vẫn luôn có một người chờ đợi nó, vẫn ở dưới ngọn đèn đã cạn, chỉ cần nó quay đầu lại, người đó vẫn mãi đứng đó.
“Như Khanh, Như Khanh…” cô liên tục gọi tên anh, “Sao anh lại đối với em tốt như vậy? Anh tốt đẹp đến nỗi khiến em thấy xấu hổ, anh tốt đẹp đến nỗi khiến mọi người ghen tỵ, anh tốt đẹp đến nỗi khiến em mê say…”
Cúc Như Khanh không nói gì, cô ôm anh rất chặt, lệ rơi đầy mặt anh, anh tốt đẹp hay xấu xa, không cần kẻ nào đánh giá, chỉ cần cô nói anh tốt, anh chính là tốt.
Đêm xuân, gió lạnh dần dần thổi về, người đi dạo trên bờ cát từ từ giảm bớt, vậy mà đôi nam nữ đang gây gổ kia vẫn không ngừng cãi nhau, người phụ nữ vừa khóc vừa mắng, người đàn ông kia cũng khoảng hơn ba mươi tuổi rồi, cô gái đang khóc nói: “Từ năm mười tám tuổi em đã theo anh cùng chịu khổ, một năm sảy thai ba lần, bác sĩ nói nếu tiếp tục như vậy em sẽ không thể mang thai được nữa, còn anh thì từ trước tới giờ không bao giờ chịu dùng biện pháp tránh thai, nếu em uống thuốc tránh thai