Edit: Ishtar
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần vừa nhìn thấy người đàn ông đó, liền tức giận, cô từ trong ngực Cúc Như Khanh chạy đến, giơ quả đấm kia đánh vào người đàn ông, đôi nam nữ đang ôm hôn, bị tập kích bất thình lình sợ hết hồn, lập tức tách ra, mặt cô gái trẻ tuổi thanh lệ vô cùng tức giận, cô gái nhảy cẩng lên, “Sao cô đánh bạn trai tôi?”
Người đàn ông vốn định đánh trả, nhưng Cúc Như Khanh cứ đứng sau Mặc Thiên Trần, khí thế bức người như tiếng sấm vang dội, anh chỉ đành kéo tay cô gái, căm hận không dám nói lời nào.
Mặc Thiên Trần lạnh lùng nói: “Tại sao tôi đánh à? cô tự ra bãi cát nhìn người phụ nữ còn đang được cấp cứu kia đi, người phụ nữ kia chính là bị người đàn ông này đẩy xuống biển.”
“cô ta nhảy thật à?” Người đàn ông trợn to mắt.
“cô ta chết rồi sao?” cô gái tiếp lời.
Người đàn ông lôi kéo tay cô gái tới chiếc xe đỗ bên cạnh, “đi mau!”
“Muốn chết thì phải chết xa một chút chứ, xúi quẩy quá!” cô gái phách lối lên tiếng.
“Các người không phải con người à?” Mặc Thiên Trần thấy bọn họ không những không thèm quan tâm tới người phụ nữ kia, mà còn quay đầu bỏ đi, không nhịn được mắng to.
“Trần, anh đếm, chúng ta cùng đến!” Cúc Như Khanh thấy cô giận đến toàn thân run rẩy, vỗ vỗ bả vai cô, tay nắm thành quyền.
“Được!” Mặc Thiên Trần ngầm hiểu ý.
Hai người tiến lên phía trước, ngăn cản đôi nam nữ, bọn họ còn chưa kịp khôi phục tinh thần, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần đồng thời tấn công, một trái một phải đánh vào cằm đôi nam nữ.
“Á!” Tiếng người đàn ông và kẻ thứ ba kia vang lên như tiếng heo bị giết.
“đi!” Cúc Như Khanh kéo tay Mặc Thiên Trần nghênh ngang bỏ đi.
Mặc Thiên Trần vừa đi vừa quay đầu lại nhìn đôi nam nữ kê.u rên, vui vẻ nhảy nhót cùng về nhà với Cúc Như Khanh.
Sau khi về đến nhà, cô vội vàng đẩy Cúc Như Khanh vào phòng tắm xả nước nóng, cô nghĩ đến người phụ nữ nhảy xuống biển kia, mặc dù đã đánh được người đàn ông bạc tình và kẻ thứ ba không biết xấu hổ kia, nhưng trong lúc đó cả cơ thể và tinh thần đều không cách nào vui được, sau khi im lặng chốc lát, cô cũng rơi vào trầm tư.
Cúc Như Khanh từ trong phòng tắm đi ra liền thấy cô đang chống cằm mất hồn, “Trần, đi tắm đi, em cũng ướt kìa.”
Mặc Thiên Trần đứng lên, có chút thất hồn lạc phách, bước vào phòng tắm, sau khi tắm xong, vẫn còn mông lung suy nghĩ.
“Trần, nghĩ gì thế? Cúc Như Khanh nhìn cô.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Nếu một ngày nào đó anh thích người khác, anh phải nói cho em biết, em sẽ không giống người phụ nữ kia dùng cách nhảy xuống biển tự tử để ép anh đâu.”
“đang nghĩ chuyện đó à?” Cúc Như Khanh nhíu lông mày.
“Ừ.” cô thận trọng gật đầu.
“Em sẽ làm gì, nếu anh có người phụ nữ khác?”
“Em sẽ bình tĩnh ra đi, sẽ chúc phúc anh và người đó sống hạnh phúc.” Mặc Thiên Trần hít một hơi thật sâu.
Anh ngưng mắt nhìn cô một cách sâu sắc, “Em bỏ được sao?”
“không bỏ được.” cô lắc đầu, hốc mắt rưng rưng, “Nhưng chỉ cần anh thích, em sẽ không uy hiếp anh, nhìn người mình yêu có được hạnh phúc, đó cũng là một hạnh phúc…”
“Vật nhỏ, nghĩ đi đâu thế?” Cúc Như Khanh cắt đứt lời cô, “Trong cái đầu nhỏ của em, toàn chứa những suy nghĩ lung tung! Anh thích ai, không phải em biết rồi à?”
Mặc Thiên Trần nín khóc, cười, “Em biết.”
“Anh thích ai?” Anh ngưng mắt nhìn cô.
“Đương nhiên là ──” cô cố ý làm ra vẻ suy tư, sau đó chậm rãi đáp: “yêu thích em!”
Nếu anh không thích cô, làm sao anh lại không nỡ cho cô đi? Nếu anh không thích cô, làm sao lại tự đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm chỉ để bảo vệ an nguy cho cô? Nếu anh không thích cô, làm sao phải tìm con gái mà còn tranh quyền nuôi dưỡng cho cô?
Còn rất nhiều cái ‘nếu như’, cô cũng không đếm hết, mặc dù nói tình yêu là không cần lý do, nhưng cô vẫn phát hiện ra rất