Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Cúc Như Khanh thấy cô thần sắc nặng nề, không nhịn được cười, “Làm gì đấy?”
“Em…” Mặc Thiên Trần ngẩng ra, đại gia tộc họ Cúc sắp khai chiến, khắp nơi ngập tràn mùi thuốc súng, sao anh lại có thể nhẹ nhàng như vậy? “Như Khanh, anh không sao chứ?”
Cúc Như Khanh thấy cô ôm mình quá đỗi, cứ như sợ vừa chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ vậy, anh nghiêm mặt, “không sao, không sao mà.”
“Nhưng…” Mặc Thiên Trần vẫn không nhịn được nói: “Hôm nay em đọc tin tức, biết nguyên nhân công ty anh xảy ra chuyện.”
“Đừng lo, anh đã giải quyết rồi.” Anh kéo cô lên lầu, về phòng ngủ.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, cô nhớ đến lời Liễu Nam Điềm, Liễu Nam Điềm muốn cô khuyên Cúc Như Khanh có thể nhẫn thì nên nhẫn, nhưng rõ ràng là Cúc Thiên Lâm khơi chiến, Cúc Như Khanh làm sao nhịn đây.
“Như Khanh, trưa nay ông nội hẹn em ăn cơm.” Anh là người thông minh, cô nói vậy, chắc chắn anh hiểu được.
cô cũng hiểu, Cúc ông cụ tất nhiên không muốn thấy chiến tranh giữa con trai và cháu trai, nhưng bây giờ Cúc Thiên Lâm đuối lý, Cúc Như Khanh tổn thất lớn như vậy, anh không thể nào không tức giận.
“Vậy sao?” Cúc Như Khanh chỉ nhẹ nhàng đáp.
Mặc Thiên Trần thấy anh không biểu hiện gì, không khỏi nóng nảy, anh giải quyết thế nào rồi! Người đàn ông này căn bản cái gì cũng không chịu nói, khiến người ta nóng lòng.
“Anh mệt rồi, Trần.” Cúc Như Khanh buông cô ra.
“Được!” Mặc Thiên Trần biết tối qua anh căn bản không ngủ, sáng sớm lại bận việc đến tận bây giờ, lập tức thả anh, cô nhìn lồng ng.ực kiện mỹ của anh, “Nhanh nhanh, tắm xong đi ngủ sớm!”
“Anh cứ nghĩ Trần sẽ chủ động giúp anh tắm!” Anh híp híp mắt.
“không!” cô mà bước vào đó chắc chắn hai người sẽ không còn đơn thuần là đi tắm, “Em đi xem Cầm Du làm bài tập xong chưa!” Dứt lời, cô đã chạy mất.
Cúc Như Khanh nhìn bóng dáng cô chạy xa, lắc đầu, đi vào phòng tắm.
Thứ hai đến, mọi người ai cũng chú ý đến vụ án của Lý Hùng, kể cả Mặc Thiên Trần.
Kết quả cuối cùng: Lý Hùng thừa nhận đã trộm bản thiết kế bán ra chợ đen, nên nguyện ý gánh chịu tổn thất lần này, cũng chủ động tự chặt đứt tay trái xem như lời xin lỗi.
Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền nghe được tin này, thở phào nhẹ nhõm, ít ra Lý Hùng không khai bọn họ ra, mà tự mình gánh hết tội lỗi, trong lúc đó, Cúc ông cụ cũng đang ngồi bên cạnh bọn họ, ông không nói lời nào.
“Cha, con nói rồi, từ chuyện sòng bác đến chuyện công ty ngày hôm nay, đều không liên quan đến bọn con, cha cũng nhìn thấy kết quả điều tra của cảnh sát rồi đấy!” Cúc Thiên Lâm lập tức nói.
“Đúng thế! Cha, cha đừng bận tâm nữa, Cúc Như Khanh gặp phải chuyện, không phải là con và anh hai nhằm vào nó, nó làm việc đắc tội với rất nhiều người, không thể nào là bọn con được!” Cúc Thiên Truyền cũng lập tức thêm lời.
Cúc ông cụ vẫn nhắm mắt không nói gì, ông giống như một pho tượng ngồi một chỗ không nhúc nhích, hồi lâu mới nói: “Cha mệt, muốn ngủ.”
“Vậy cha nghỉ ngơi cho khỏe, bọn con về đây.” Cúc Thiên Lâm ý bảo Cúc Thiên Truyền ra về.
Trong nhà giam.
Cúc Thiên Lâm gặp Lý Hùng, hắn vừa thấy liền khóc lớn, “Lão gia, ông phải làm chủ cho tôi, Cúc Như Khanh lòng dạ độc ác, căn bản là đại ma đầu, hắn hạ lệnh chém ngón tay của tôi, còn buộc tôi phải nói là mình tự chặt đứt để xin lỗi, lão gia…”
“A Hùng, ông yên tâm, tôi nhất định lấy lại công bằng cho ông.” Cúc Thiên Lâm nuốt cục tức, nói: “Bây giờ ông cứ giả vờ như