Edit:
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần lại đút một miếng bánh vào miệng anh, cười nói: “Em không có dặn ông chủ cho thêm đường vào bánh nha, sao anh càng nói càng ngọt vậy?”
cô thấy biểu hiện của anh vẫn bình thường, nhưng lại ẩn giấu tất cả ý nghĩ đi, đây mới đúng là Cúc Như Khanh, bất kể anh làm chuyện gì, cũng chưa bao giờ biểu lộ rõ ràng với người khác, đương nhiên cũng không nói ai biết, vì thế, anh thà để người khác hiểu lầm, cũng không bao giờ nói ra, anh chính là anh, trước mặt cô anh luôn bày ra biểu tình vui vẻ, không bao giờ để cô nhìn thấy vẻ bi thương của mình, có điều, anh cũng là người, làm sao lại không có lúc thương tâm!
“Bởi vì ngón tay của bà xã có thêm đường, anh ăn vào mới càng lúc càng ngọt.” Anh nhẹ nhàng cười, sau đó thoải mái nằm ra sofa.
Mặc Thiên Trần cũng không ăn nữa. Anh nghỉ ngơi một lát, “Chúng ta về thôi.”
“Được!” cô đứng lên, ném hộp bánh vào thùng rác, kéo tay anh ra ngoài.
Hai người xuống bãi đậu xe lấy xe, bỗng có một bóng người vọt lên, chạy đến đánh Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh lập tức đẩy Mặc Thiên Trần về sau, không đợi kẻ đó đánh tới, anh đã lập tức phản kích.
“Cúc Như Phong, cậu nổi điên cái gì?” Cúc Như Khanh một quyền đánh lui hắn.
Cúc Như Phong lại đánh tới, “Tại sao anh chặt ngón tay chú Lý? Tại sao anh làm thế?”
Cúc Như Khanh bảo vệ Mặc Thiên Trần, “Lui lại, chờ anh!”
“Anh cẩn thận, Như Khanh.” Mặc Thiên Trần lập tức lui ra, nhỏ giọng nói.
Cúc Như Khanh không nói thêm gì nữa, tung ra hai đấm nhanh như gió, đá hai cước công kích Cúc Như Phong, anh đang một bụng lửa giận không biết ph.át tiết đi đâu, bây giờ có người tự dâng đến miệng, sao anh có thể không đánh ấy quyền, đá ấy đá chứ.
Anh em họ từ nhỏ đã không hòa thuận được với nhau, Cúc Như Phong cũng có luyện quyền cước công phu, nhưng dù sao cũng là thân thể thiếu gia, không bì được với Cúc Như Khanh lớn lên trong đao mưa gió kiếm, rất nhanh, Cúc Như Khanh phải chịu rất nhiều quyền của Cúc Như Khanh, gương mặt tuấn tú bị đánh đến sưng hết lên, Cúc Như Khanh mới đẩy hắn ra.
“Cút xa một cho chút cho tôi!” Cúc Như Khanh lạnh lùng.
Cúc Như Phong nhìn anh, chỉ tay, “Vị trí đó vốn không thuộc về anh, chúng tôi nhất định sẽ giành lại được.”
Cúc Như Khanh nhìn tay đang lay động của hắn, “Muốn biết vì sao tôi hạ lệnh chặt ngón tay của chú Lý không?”
Cúc Như Phong ngẩn ra, rút lại ngón tay giữa.
“Giết gà để cho khỉ thấy, chém hắn chính là để cho cậu xem!” Cúc Như Khanh giương khóe môi lãnh khốc.
“Anh…” Cúc Như Phong lập tức ngã xuống.
Mặc dù đã sớm lĩnh giáo thủ đoạn của Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần cũng không nhịn được cảm thán, người đàn ông này làm việc luôn luôn không để lọt dù chỉ là một giọt nước, dù cô cũng sớm đoán được ngón tay Lý Hùng không phải là tự mình chém, cũng chính là cái đêm anh đi đến hơn bốn giờ sáng mới về, anh nhất định không cho cô theo, vì anh sớm biết chuyện gì sẽ xảy ra, nếu có sự xuất hiện của cô, anh sẽ bị bó tay bó chân.
“Sợ sao?” Anh cũng không thèm nhìn Cúc Như Phong nữa, xoay người lại bước tới trước mặt cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, giọng nói vẫn lạnh như cũ.
Mặc Thiên Trần ngắm nhìn anh, cứ nhìn anh như vậy một lúc, mới vươn tay, nắm bàn tay to của anh, “Như Khanh, em không sợ.”
Cúc Như Khanh cũng chỉ nhìn cô, lúc anh giải quyết những chuyện thế này, luôn hy vọng cô không nhìn thấy, anh cũng hy vọng có thể để cô luôn thấy mặt tốt đẹp của mình. Chỉ là, luôn có một số chuyện, cô vẫn biết.
“Em hiểu anh đang nghĩ gì, em cũng hiểu trong lòng anh có ai, em cũng biết Như Khanh có cách làm của Như Khanh, trong cuộc đời em, Như Khanh mãi mãi là một người tốt, đối với