Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần giùng giằng muốn tránh ra, nhưng anh lại ôm chặt hơn nữa, cô giãy giụa, làm vết thương anh vừa băng bó xong lại rịn ra máu.
“Anh…” Dù tức giận, nhưng lại lo cho vết thương của anh, nên cô không dám giãy giụa nữa, “Sao anh lại ở đây?”
Cúc Như Khanh cười khẽ: “Thế theo em anh nên ở đâu mới được?”
“không phải anh ở cùng Nghiêm tiểu thư sao?” Mặc Thiên Trần vẫn tựa đầu vào thân cây to.
“Ừ…” Anh kéo dài thanh âm, sau đó từ từ nói: “Nghiêm tiểu thư cũng vừa băng bó xong, nên hàn huyên mấy câu thôi, lại thấy em quay đầu chạy, tại sao em phải chạy?”
“Em…” Mặc Thiên Trần vừa nghĩ đến việc rời khỏi, lại không nhịn được rơi lệ.
“Sao lại khóc rồi?” Cúc Như Khanh giọng nói rất nhẹ, xoay mặt cô ra đối mặt với anh.
Mặc Thiên Trần không chịu xoay đầu lại, cô không muốn anh thấy cô vẫn còn khóc.
“Xem ra mắt thật sự bị khói hun muốn hư rồi.” Anh nhỏ giọng nở nụ cười, “Anh sẽ chữa trị cho em…”
Lời còn chưa nói xong, hai tay anh nắm cả hông cô, anh cúi đầu, hôn lên đôi mắt cô, sử dụng đầu lưỡi linh hoạt mềm mại liế.m lên lông mi của cô, thấm ướt hàng lông mi mềm mại, đầu lưỡi của anh nếm được đều là vị mặn của nước mắt.
Anh hôn nhẹ nhàng mà nhu tình, tựa như từng phiến lông vũ bao trùm lên đôi mắt cô, đôi mắt vốn dĩ vừa đau vừa rát, vừa được anh hôn, đột nhiên cô cảm thấy rất thư thái.
Dưới ánh đèn ảm đạm, bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt áo anh, thân thể vẫn còn hơi run rẩy, để mặc cho hơi thở nồng đầm của anh, vây quanh cô chặt chẽ đến không thở được, để mặc cho nụ hôn nhu tình nhẹ nhàng hơn cả tơ lụa của anh lướt trên đôi mắt mình, bây giờ cô mới phát giác, cô thích nụ hôn này của anh đến cỡ nào.
Cúc Như Khanh càng hôn sâu, càng hôn thật, Mặc Thiên Trần càng rơi nước mắt nhiều hơn, có phải là phải yêu đến phút cuối, thì mới nhận ra tình yêu đó không thể tiếp tục giữ được?
“Xem ra mắt bị thương rất nặng, sao nước mắt lại chảy nhiều như vậy?” Cúc Như Khanh nâng khuôn mặt của cô lên, nhìn cô khóc đến đôi mắt hồng hồng.
Mặc Thiên Trần buông tròng mắt, “Em không sao, anh đi cùng Nghiêm tiểu thư đi!”
“Vì sao anh phải đi cùng cô ấy?” Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn ánh mắt né tránh của cô.
“cô ấy là bạn thanh mai trúc mã của anh, cô ấy bây giờ vì công ty mới bị thương, anh nên đi chăm sóc cô ấy.” Mặc Thiên Trần nghẹn ngào.
Cúc Như Khanh khóe môi khẽ cong, “Anh đi theo cô ấy, rồi em ở đây ôm cây khóc sao? Ngày xưa có Mạnh Khương khóc ở trường thành, bây giờ có Mặc Thiên Trần khóc với cây đại thụ trăm năm, phải không?”
Nghe anh không mặn không nhạt nháo báng mình, Mặc Thiên Trần lập tức lau khô nước mắt, “Em không khóc, anh đi đi!”
“Vậy anh đi thật đây!” Cúc Như Khanh cúi đầu, xem xét kĩ lưỡng ánh mắt của cô.
“Ừ.” cô nỗ lực gật đầu, khống chế nước mắt.
Cúc Như Khanh giương môi cười một tiếng, nhẹ nhàng xoay người rời đi, Mặc Thiên Trần cúi đầu nhìn mặt đất, thấy hai chân anh dần biến mất, nghe tiếng bước chân của anh xa dần, cô ngẩng đầu, quả thật không còn thấy người đâu.
Nước mắt, lập tức tràn ra như đê vỡ, anh quả thật đi rồi, anh thật sự đi làm nơi nương tựa cho thanh mai trúc mã của mình rồi, anh thật sự không còn để ý đến cô nữa, mà đây chẳng phải là điều cô muốn sao?
Nhưng tại sao, nói không khóc, nhưng nước mắt cứ tuôn thế này?
Mặc Thiên Trần từ từ trượt xuống, cô đã từng nói, nếu có một ngày, anh gặp được người phụ nữ anh thật sự thích, cô sẽ buông tay cho anh đi, bây giờ cô buông tay rồi, nhưng tại sao lại đau đớn khó chịu như vậy!
cô cứ nghĩ, yêu là có thể buông tay, yêu là có thể lựa chọn buông tay, nhưng hóa ra, đó chẳng qua chỉ là lý luận suông