Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:Nghi Phuong
“Em…” Mặc Thiên Trần bị anh bức hỏi không nói được câu nào hoàn chỉnh, cô khôi phục tinh thần, rồi nói: “Nghiêm tiểu thư là cô gái tốt, anh ở bên cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc.”
Cúc Như Khanh bỏ tay cô ra, “Nghĩa là, em muốn làm người vĩ đại, hy sinh bản thân cho hạnh phúc của người khác, em tưởng em là Phật Tổ sao, em là gió chiều nào theo chiều đấy hay là thánh nhân vậy, yêu cũng buông tay, không yêu cũng buông tay?”
“Em…” Mặc Thiên Trần thấy thái độ anh quyết liệt như vậy, cô cũng tức giận, “Vậy anh muốn em phải giành giật với người ta sao, em chỉ nghĩ cho người ta thôi. Em không bỏ được anh, nhưng em cũng không muốn anh gặp phải khó khăn, em chỉ muốn anh vui vẻ, làm thế là có lỗi sao?”
“Đương nhiên có!” Cúc Như Khanh quát, “Đến tận bây giờ em cũng không quan tâm anh! Trước kia Chu Tiểu Kiều tới nhà chúng ta, em ước gì có thể đẩy anh cho cô ta, bây giờ Nghiêm Tiểu Huệ xuất hiện, em cũng muốn anh ở bên cạnh cô ấy, bản thân thì tự cho thế là quan tâm đến cảm nhận của anh, là nghĩ cho người khác, đó chẳng qua chỉ là biểu hiện của việc không yêu anh, là một hiện tượng đưa đẩy thôi!”
“Em không có!” Mặc Thiên Trần thương tâm đáp, cô muốn tốt cho anh, anh không chỉ không chấp nhận, còn định tội cô, “Em thấy Nghiêm Tiểu Huệ nằm trong ngực anh, em cũng rất đau lòng, nhưng anh vẫn để cô ấy dựa vào ngực anh, đây là cách anh thích cô ấy, hơn nữa lúc em đi lấy thuốc, rõ ràng là nghe thấy anh và cô ấy nói chuyện, bây giờ anh bảo em phải đẩy cô ấy ra, giành anh về, em không làm được loại chuyện cướp đoạt tình yêu kiểu này.”
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô, “Còn anh chỉ muốn độc chiếm, lúc anh yêu em, thì không kẻ nào được phép động đến em, em chỉ có thể là của anh, không cần biết lý do gì, em chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của anh.”
Đối với tính cách này của anh, Mặc Thiên Trần đã sớm lĩnh giáo, cô bất đắc dĩ đáp, “Vậy anh cũng hy vọng em đối với anh như vậy sao, có phải anh muốn em cũng phải mãnh liệt độc chiếm để chứng minh em yêu anh, đó mới là tình yêu độc nhất vô nhị sao?”
Cúc Như Khanh không nói gì, đôi mắt tĩnh mịch ngắm nhìn cô.
“Nếu anh muốn em yêu như vậy, thì xin lỗi, em không làm được, cũng không học được.” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Mỗi người có một cách yêu khác nhau, yêu là phải khiến người kia vui vẻ, chứ không phải là ngày đêm nghĩ cách chiếm đoạt và hủy diệt, Chu Tiểu Kiều không phải là ví dụ sao, em hy vọng thế giới này có một loại tình yêu, là quý trọng nhau, hết yêu thì có thể ra đi, không dây dưa, không suy tính ngày trả thù, không toan tính mưu kế, không để đến cuối cùng cả hai đều tổn thương, không để đến cuối cùng không thể nhìn mặt nhau.”
Cúc Như Khanh hừ một tiếng, “Em quý trọng tình cảm hai chúng ta sao?”
“Em dĩ nhiên có!” Mặc Thiên Trần cầm cánh tay bị thương của anh, “Mỗi lần thấy anh bị thương, em còn đau hơn ngàn vạn lần, em không chỉ trích anh vì cứu Nghiêm tiểu thư mà bị thương, em hiểu tình huống đó là khẩn cấp, nếu anh không cứu cô ấy, cô ấy sẽ không toàn mạng, em không phải kẻ hồ đồ. Nhưng em vẫn không muốn anh bị thương…”
cô nói xong, nước mắt nhỏ xuống cánh tay của anh, ngấm vào màu trắng của vải, nước mắt cô nhỏ lên tay anh, cũng là nhỏ vào lòng anh, Cúc Như Khanh đưa tay trái ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho