Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Chu Tiểu Kiều tức đến tái mặt, vạn phần không ngờ bây giờ Mặc Thiên Trần thay đổi nhiều như vậy, lúc trước đều là cô ta ức hiếp Mặc Thiên Trần, cô ta muốn Mặc Thiên Trần khóc thì Mặc Thiên Trần phải khóc, muốn Mặc Thiên Trần cười thì Mặc Thiên Trần phải cười, vậy mà bây giờ, Mặc Thiên Trần không giống trước đây nữa, khiến cô ta á khẩu không nói được gì.
nói đi phải nói lại, Mặc Thiên Trần nhắc nhở như vậy, Chu Tiểu Kiều cũng hiểu được, cho dù cô ta nói xấu chuyện trước kia của Mặc Thiên Trần với Cúc Như Khanh thế nào đi nữa, thì Cúc Như Khanh vẫn sẽ quyết tâm, Mặc Thiên Trần chính là đóa hoa xinh đẹp nhất trong tim anh.
Nhưng mà, cô ta không phục! Chu Tiểu Kiều không phục!
“Cho tôi một lý do làm tôi phục đi!” Chu Tiểu Kiều không từ bỏ.
Mặc Thiên Trần sao phải cho Chu Tiểu Kiều lý do gì để phục? Nhưng mà nghĩ lại, cô liền muốn nói: “Lý do để tin phục à? Obama làm tổng thống cần lý do sao? Hillary làm ngoại trưởng cần lý do không? Anh – Pháp cho hạm đội vào vịnh Persique cần lý do à? Pháp từ chối tham dự Euro trước trận mở màn cũng cần lý do sao? Tối nay mặt trời tròn cũng cần lý do à?”
*Barrack Obama: tổng thống đương thời của Hoa Kỳ; Hillary Clinton: Bộ trưởng Bộ ngoại giao đương nhiệm của Hoa Kỳ; Vịnh Persique: còn gọi là vịnh Ba Tư; Pháp từ chối tham dự Euro: một là mình dịch sai, hai là tác giả viết sai (không tìm được bất kỳ thông tin nào liên quan đến cái này).
Buổi tối có mặt trời à? Chu Tiểu Kiều bị Mặc Thiên Trần hỏi đến tận cùng, vốn cực kỳ tức giận, lúc này lại càng không biết phải giải thích thế nào.
“Vì thế, cứ nói theo kiểu đó, tôi mà muốn biên tập một cuốn sạch, lấy tên là ‘Mười vạn lý do bạn phải tin phục’, có thể sẽ bán rất chạy đó.” Mặc Thiên Trần bồi thêm.
“cô căn bản không biết phân biệt phải trái mà!” Chu Tiểu Kiều xoay người bỏ đi, “cô cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ làm cho cô thấy!”
Chiến thư lại được gửi đến, Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ nhún vai, con người này thật dây dưa không dứt mà! Nhưng dường như tự mình đối đầu càng lúc càng hăng! Càng đấu càng ăn nói khéo léo! cô nghĩ lại, đó cũng vì đạo lý thuộc về mình thôi.
Mặc Thiên Trần dĩ nhiên sẽ không vì Chu Tiểu Kiều nói này nói nọ với cô và Cúc Như Khanh, mà không nấu canh nữa, cô vẫn đều đều vào các buổi tối không lên lớp nấu canh cho Cúc Như Khanh, mang đến chia ấy người bọn họ uống chung.
Hôm đó tan việc sớm, Khang Hạo không nhịn được hỏi: “Thiếu phu nhân, khi nào cô giới thiệu bạn gái vậy?”
Mặc Thiên Trần nhìn ra bên ngoài, “Mười giờ rồi, ráng chờ thêm chút nữa, cô ấy sắp tới rồi.”
Năm người cùng đi xuống lầu, Nghiêm Tiểu Huệ về trước, rất nhanh, một nữ sinh đáng yêu xuống taxi, Mặc Thiên Trần kéo cánh tay Cúc Như Khanh, Khang Hạo nhìn nhìn, còn Trần Ích khoanh tay ôm ngực xem kịch vui.
“Chị, em đến rồi đây!” Thanh âm vô cùng ngọt ngào, cô vừa xuống liền trực tiếp chạy đến bên người Mặc Thiên Trần, hai mắt vụt sáng nhìn ba người đàn ông, rồi rúc thật chặt sau lưng Mặc Thiên Trần.
Mặc Thiên Trần kéo tay cô, “Đây là em họ tôi, Lộ Tuyết Hội. Tuyết Hội, đây là anh rể.”
“Chào anh rể!” Lộ Tuyết Hội liếc mắt nhìn anh, Cúc Như Khanh nhàn nhạt gật đầu, cô lập tức dựa vào người Mặc Thiên Trần, nhỏ giọng nói: “Chị, anh rể nhìn rất uy nghiêm, chị không sợ anh ấy sao?”
“Suỵt!” Mặc Thiên Trần cười khẽ, sau đó chuyển hướng sang Trần Ích, “Vị này là trợ thủ của anh rể, Trần Ích.”
“Chào anh…!” Lộ Tuyết Hội thanh âm có chút run.
Trần Ích trên mặt không lộ tâm tình, cứng ngắt gật đầu.
“Chị, em sợ lắm…” Lộ Tuyết Hội nắm thật chặt tay cô, lời còn chưa dứt, Khang Hạo đã lên tiếng trước, “Tuyết Hội, chào em! Tôi là Khang Hạo.”
Khang Hạo lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhìn cô nữ sinh này da thịt nõn nà đáng yêu, Lộ Tuyết Hội nghe được tiếng cười, ngẩng đầu chào hắn, “Chào anh…