Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
“Nghe nói trước khi Cúc phu nhân gả cho Cúc tiên sinh đã từng đẻ thuê…”
“không phải chứ? Mặc gia cũng là thương gia mà, sao có thể…”
“Sao là sao chứ? Các người quên mất bảy năm trước Mặc gia từng xảy ra biến cố à…”
“Trời ơi! Là thật à? Tôi thật sự không dám tin đấy…”
“Thế chẳng phải là Cúc tiên sinh cưới phụ nữ của người khác à…”
Miệng phụ nữ như một đường truyền, mà với kiểu tin đồn này, đương nhiên là càng truyền càng nhanh, càng truyền càng đi xa.
Phí Cường Liệt và Cúc Như Khanh cũng nghe được tin đồn đó, Mặc Thiên Trần trong nháy mắt khuôn mặt tái nhợt, khi cô thấy Chu Tiểu Kiều biểu tình như đang xem kịch vui, cô mới biết đây là do Chu Tiểu Kiều làm.
Phí Cường Liệt tự nhiên cũng nhìn ra, hắn kéo Chu Tiểu Kiều vào một góc khuất, “Bây giờ Như Khanh đang hợp tác với chúng ta rất tốt, sao cháu phải làm vậy?”
Chu Tiểu Kiều hừ lạnh, “Hợp tác cái gì chứ? Bây giờ chúng ta là cổ đông lớn của công ty, hơn nữa, đất thành Tây sắp được xây dựng, tiền đồ cực kỳ lạc quan, sao cháu phải sợ anh ta? Còn cô ta vốn dĩ là có làm ra chuyện đó, lại không dám cho người ta nói sao?”
“Đây mới là bước đầu hợp tác giữa hai nhà Phí – Cúc, bây giờ cháu ép Cúc Như Khanh, chẳng phải là đẩy Phí thị lên đoạn đầu đài rồi sao, cháu không thể gạt ân oán cá nhân sang một bên à? Sao nhất định phải tranh đấu hơn thua với Mặc Thiên Trần chứ?” Phí Cường Liệt hung ác nói.
“Trong lòng cháu muốn, còn suy nghĩ nhiều như thế làm gì chứ, Cúc Như Phong bên bọn họ toàn tâm toàn ý giúp chúng ta, chú còn lo gì chứ?” Chu Tiểu Kiều lòng tràn đầy tự tin, “Chẳng lẽ chú muốn cả đời núp dưới bóng của Cúc Như Khanh sao? Cứ cho là chú muốn thế, còn cháu thì không muốn!”
Hai người tranh luận qua lại rất gay gắt, một vấn đề xảy ra gây ra nhiều cuộc tranh luận cùng lúc, Nghiêm Tiểu Huệ cũng rất ngạc nhiên, không ngờ Chu Tiểu Kiều chẳng biết lôi đâu ra cái tin này, có thể chèn ép Mặc Thiên Trần, cô tiếp xúc với Mặc Thiên Trần một thời gian, cảm thấy Mặc Thiên Trần là người có trí tuệ, Cúc Như Khanh chịu lấy cô ấy, đối tốt với cô ấy, nhất định cô ấy phải có chỗ hơn người.
Lúc này, Mặc Thiên Trần lặng lẽ rơi nước mắt, mặc dù cô đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng khi đối diện, vẫn có cảm giác không ứng phó kịp.
cô vẫn rất sợ Cúc Như Khanh phải mang tiếng xấu, bây giờ cô nhìn anh mà trong người không có chút dũng khí nào, cô đã hại anh, mang đến cho anh nhiều phiền phức như vậy, sao cô làm sao cũng không thể mang đến cho anh hạnh phúc vậy chứ?
Khi cô bị mọi người chỉ trích thì có một bàn tay ấm áp duỗi tới, nhiệt độ cơ thể anh truyền qua đầu ngón tay, kiên định truyền tới bàn tay cô, theo mạch máu chảy vào người cô, cô khổ sở ngẩng đầu nhìn anh, dùng đôi mắt to lẳng lặng nói: “thật xin lỗi! Như Khanh…”
Cúc Như Khanh lại trấn định dị thường, anh đã sớm đoán được Chu Tiểu Kiều sẽ gây ra chuyện này, chân tướng chỉ có anh biết, thành ra mới để Mặc Thiên Trần phải chịu uất ức, anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô, bàn tay cô lạnh như băng, cô như một đứa trẻ bất lực trước mắt mọi người, chung quanh đều là ánh mắt chỉ chỉ chõ chõ, chỉ có anh, là vẫn ở bên cạnh cô.
“Đừng sợ, có anh đây…” Anh đưa tay khác ra, vuốt nước mắt trên gò má cô.
“thật xin lỗi… Xin lỗi…” cô nghẹn ngào không sao nói thành lời.
Mặc Thiên Trần vừa nói chuyện, vừa muốn giằng ra khỏi lòng bàn tay anh, cô không chịu được chuyện thế này, cô thấy khuôn mặt anh xuất hiện vẻ mệt mỏi, cô gây ra chuyện cười cho đông đảo khách mời như vậy, cô làm sao đứng dậy được, lại còn gây phiền phức cho anh.
Cúc Như Khanh một tay ôm cô vào lòng, bao bọc thân thể mảnh khảnh của cô, cô không ngừng