Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Dù cho xung quanh ai cũng cất giấu tâm tư riêng của mình, Mặc Thiên Trần lại phơi bày tâm tư bản thân, cô vô cùng khiếp sợ, nhưng lời xác nhận của Cúc Như Khanh, ai cũng tin tưởng, nhưng cô lại không muốn tin.
Anh quan tâm cô rất nhiều, làm sao có thể là người đàn ông đó, làm sao có thể là người đàn lãnh khốc đêm đó chứ?
không! không!! không!!!
cô không muốn chấp nhận sự thật đó, không phải anh, tuyệt đối không phải anh! Anh làm sao lại đối với cô như vậy được?
Mặc Thiên Trần ngẩng đầu, nhìn Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh ánh mắt sắc như chim ưng cũng đang trầm mặc nhìn Chu Tiểu Kiều.
Nước mắt rơi đến mịt mờ, cô càng lúc càng không thấy rõ gương mặt của anh nữa, tất cả âm thanh chung quanh đều dần dần biến mất, trong đầu cô chỉ quanh quẩn câu nói kia:
“Người đàn ông đó chính là tôi…”
“Người đàn ông đó chính là tôi… Chính là tôi…”
“Người đàn ông đó chính là tôi… Chính là tôi… Chính là tôi…”
Cúc Như Khanh ôm Mặc Thiên Trần đi, lúc đến phòng nghỉ, Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Tại sao lại là anh?”
“Chẳng lẽ em không hy vọng là anh?” Cúc Như Khanh cười khổ, lúc nãy anh chỉ muốn cô không bị người khác chỉ chõ, không muốn cô bị mấy lời đó quấy nhiễu nữa, căn bản anh cũng không kịp nghĩ, đã nói ra sự thật, vậy mà, bây giờ, anh mới biết, người khó chấp nhận nhất vẫn là Mặc Thiên Trần.
Mặc Thiên Trần nhìn anh nước mắt rơi như mưa, “Dĩ nhiên rồi, cho tới bây giờ em cũng chưa từng hy vọng đó là anh, anh biết không, anh ở trong lòng em tốt đẹp đến mức nào, em từng nghĩ anh chính là người đàn ông khiến em cảm động nhất trong cuộc đời này, em từng cho rằng anh là người đàn ông tốt nhất, sao anh có thể là người đàn ông lãnh khốc vô tình đêm đó? Sao lại có thể như thế được… Như Khanh, Như Khanh, sao anh có thể đối với em như vậy?”
Cúc Như Khanh trầm mặc không nói gì, anh đã đánh giá thấp cái đêm anh tổn thương Mặc Thiên Trần, anh đứng tại chỗ, nhìn cô khóc đến thương tâm.
“Như Khanh, Như Khanh, anh nói em biết đi, có phải là sự thật không?” Mặc Thiên Trần bắt lấy hai tay anh, nhìn anh chờ đợi.
Hồi lâu, Cúc Như Khanh gian nan gật đầu.
“không! Em không tin!” Mặc Thiên Trần đánh vào ngực anh, “Như Khanh của em không phải người như vậy, hắn không phải…”
Cúc Như Khanh để cô đánh đến mệt, mới chua sót nói: “Trần, cho đến bây giờ anh cũng chưa từng là người tốt…”
“Nhưng anh đối tốt với em, chưa từng có ai đối tốt với em như vậy… Trong lòng em anh chính là người tốt…” Mặc Thiên Trần không nghe anh, cô nằm trong ngực không ngừng khóc.
Cúc Như Khanh nhắm hai mắt lại, anh cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ mong đợt phong ba này có thể qua đi nhanh một chút.
Mặc Thiên Trần không biết khóc bao lâu, cô nhảy ra khỏi ngực anh, mở cửa chạy ra ngoài.
“Trần…” Cúc Như Khanh vội vàng đuổi theo.
Mặc Thiên Trần chạy vào toilet nữ, Cúc Như Khanh nắm chặt quả đấm, đang muốn chạy vào thì Nghiêm Tiểu Huệ từ phòng rửa tay bước ra, vội vã ngăn Cúc Như Khanh, “Tổng tài, để tôi vào! Lát nữa tôi nhất định mang phu nhân ra cho ngài.”
Cúc Như Khanh nặng nề gật đầu, ra khỏi phòng rửa tay, đứng bên ngoài, đốt một điếu thuốc.
Mặc Thiên Trần chạy vào toilet, ngồi trên bồn cầu khóc lớn, sao chuyện lại thành ra thế này? Mọi thứ cứ như là sấm sét giữa trời quang, đánh thẳng vào người cô.
Nghiêm Tiểu Huệ bất đắc dĩ đứng ở bên ngoài, nhưng không lên tiếng gọi Mặc Thiên Trần, cô là người thông minh, tự nhiên hiểu thấu chuyện của hai người họ.
Lúc này, trong phòng rửa tay còn có một người phụ nữ khác, cô ta sửa sang lại dung nhan, nhưng cũng không quên chuyện vừa rồi, “Mặc Thiên Trần thảm rồi, chuyện như vậy mà lại