Edit: Tiểu Ngọc Nhi
----
Ngốc trợn mắt há hốc mồm không chỉ có Khang Hạo, còn có Mặc Thiên Trần, cồn còn đang tác dụng trên người của cô, cho nên cô cũng không ghét nụ hôn của Cúc Như Khanh, vô ý liế.m liế.m môi của mình. (Dan: đoạn này thấy sao sao á nên lượt bớt )
Cử động vô ý thức của cô, lại làm cho Cúc Như Khanh rung động thật lớn, nữ nhân của anh nhiều không kể xiết, nhưng không ai như Mặc Thiên Trần say rượu mơ hồ, bình thường bộ dáng giảo hoạt, bình thường trong cô ích ra còn có mấy phần thông minh, nhưng uống rượu xong liền ngoan hơn.
Phía sau Chu Tiểu Kiều đã khóc sướt mướt, quả đấm nhỏ của cô còn đập vào trên người Cúc Như Khanh, nhưng Cúc Như Khanh căn bản chưa từng phát giác cô đang đánh anh, chỉ nhìn nữ nhân của anh- Mặc Thiên Trần.
"Khanh... Khanh..." Chu Tiểu Kiều khàn cả giọng gọi anh, lúc nắm tay hạ xuống, không để ý lại đánh vào cổ tay Mặc Thiên Trần.
Mặc Thiên Trần đau xót, mở to hai mắt, rốt cuộc thanh tỉnh mấy phần, cô nhìn mình còn bị Cúc Như Khanh giam cầm ở phía sau cửa, mà Chu Tiểu Kiều lại ôm thắt lưng Cúc Như Khanh khóc ruột gan đứt từng khúc...
Trời ạ! Bọn họ đây là đang làm cái gì?
Mặc Thiên Trần suy nghĩ giãy giụa cố thoát ra từ trong lòng Cúc Như Khanh,cô không nên cùng bất kỳ nữ nhân nào tranh nam nhân, cô chỉ nghĩ Cúc Như Khanh cùng nữ nhân này yêu nhau, sau đó buông tha cô một con đường sống.
Cúc Như Khanh đương nhiên hiểu ý đồ Mặc Thiên Trần, anh hơi buông lỏng cánh tay ra, để Mặc Thiên Trần làm bộ hướng ra phía ngoài chạy, nhưng lại cực độ phúc hắc nhẹ nhàng dùng chân gạt ngang chân của cô.
"Phanh" một tiếng, Mặc Thiên Trần ngã bịch trên mặt đất, cô còn tưởng rằng là chính mình uống rượu nên đi không vững, vì thế ngã nằm trên mặt đất.
Thế nhưng, nam nhân lại ngữ mang