Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần và Trần Ích nhanh chóng đến xưởng, Mặc Thiên Trần bước xuống xe, thấy trong xưởng vẫn còn làm việc, vậy, rốt cuộc Cúc Như Khanh có ở trong xưởng không đây?
“Khang Hạo, thời điểm này cậu cũng ngủ được sao?” Trần Ích xuống xe, thấy Khang Hạo vẫn còn ngủ ngon trên xe, một tay kéo cổ áo Khang Hạo.
Khang Hạo còn buồn ngủ, hắn ngáp một cái, “Tới nơi rồi hả?”
“Đến rồi, chúng ta đến phòng làm việc xem Như Khanh có ở đó không?” Mặc Thiên Trần thấy hắn bị Cúc Như Khanh hành hạ đến thê thảm, không nhịn được lên tiếng.
Khang Hạo nghe xong, lập tức tỉnh lại, “Thiếu phu nhân, cô và Trần Ích vào đi! Tôi… Tôi không vào đâu…”
Nếu vào đó mà gặp Cúc Như Khanh, bảo đảm đêm nay muốn ngủ cũng không được, nhất định sẽ bị hỏa khí đốt chết! hắn còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ để ước hẹn với mỹ nữ!
Trần Ích trừng hắn, Mặc Thiên Trần vội vàng nói: “Được, mấy anh ở đây chờ, tự tôi vào!”
Cho dù Cúc Như Khanh có hỏa khí bao nhiêu, cũng không quan trọng bằng sự an toàn của anh, cô nói xong liền đi đến phòng làm việc.
“Anh, mọi người ở đây chờ, em đi theo thiếu phu nhân.” Trần Tiêu nói xong theo sát Mặc Thiên Trần.
Mặc Thiên Trần chưa đến phòng làm việc của Cúc Như Khanh, đã nhìn thấy đèn phòng vẫn sáng, trong lòng cô rốt cuộc cũng thấy được một tia an lòng, tâm tư cũng nới lỏng không ít, cô đi đến cửa sổ nhìn vào, thấy Cúc Như Khanh vừa ăn xong, bát đũa còn để trên bàn, cô thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Nghiêm Tiểu Huệ cũng ở trong phòng, hai người nói nói cười cười.
Trong phòng, Nghiêm Tiểu Huệ thấy Cúc Như Khanh cơm nước đã xong, liền rót một ly trà xanh cho anh, rồi mới dọn dẹp bát đũa, cô cất hết rồi bỏ túi qua một bên, mới lấy ra mô hình một món đồ chơi đặt lên bàn Cúc Như Khanh.
“Tổng tài, tôi vừa làm, ba nói mang cho anh, anh xem đi!” Nghiêm Tiểu Huệ nói.
Cúc Như Khanh nhìn cô, “Tại sao không lấy ra trước?”
“Làm người cần phải ăn, làm gì có ai như anh chỉ lo công việc không lo ăn uống? Nếu tôi mang mô hình ra trước, nhất định anh sẽ không ăn cơm.” Nghiêm Tiểu Huệ nói đạo lý của cô.
Cúc Như Khanh cầm mô hình lên, cẩn thận xem xét, “cô cảm thấy có chỗ nào cần cải tiến?”
Nghiêm Tiểu Huệ vòng qua bàn làm việc, đứng bên cạnh anh, hai người cùng nhìn về phía mô hình, Nghiêm Tiểu Huệ nói ý kiến, Cúc Như Khanh nghe xong liên tiếp gật đầu.
Mặc Thiên Trần nhìn một hồi, từ từ xoay người đi ra, mặc dù tất cả lo lắng đã tan biến, nhưng trong lòng cô giống như có một cái gai đang không ngừ.ng đâm ch.ọc.
Anh từng nói, nếu trước mười hai giờ anh không về, anh sẽ gọi cho cô, nói cô biết anh đang ở đâu, để cô không phải lo lắng. Nhưng giờ anh đã quên mất lời nói của mình, cô nhớ là được rồi.
Nếu qua mười hai giờ mà anh vẫn chưa về, cô sẽ đi tìm anh, cô từng nói, cô không tin anh sẽ lêu lỏng, mà sự thật cũng chứng minh, anh bận rộn công việc, hết ngày dài đêm thâu, chỉ là người cùng anh đồng cam cộng khổ không phải là cô mà thôi.
không sao rồi.
thật sự, không sao.
Điều cô muốn biết, giờ phút này, anh vẫn mạnh khỏe, vậy là được rồi.
Khang Hạo thấy Mặc Thiên Trần đi vào phòng làm việc tìm Cúc Như Khanh, nhìn trời, sau đó hy vọng ngày mai đi làm, Cúc Như Khanh hỏa khí tiêu tan, hắn không muốn gánh chịu lửa đạn tập kích nữa.
Trần Ích một tay khoác lên vai hắn, “Người anh em! Biết rõ chủ tịch ở xưởng, còn giả vờ không biết gì hết.”
Khang Hạo bị Trần Ích nhìn thấu, cười ha ha, “Anh em tốt chính