Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Ba ngày liên tiếp, Cúc Như Khanh đều ở xưởng không về nhà, một là do gần đây vừa ra mắt sản phẩm mới, hai là anh không chịu được cảnh ngày ngày lạnh lùng nhìn thấy nhau với Mặc Thiên Trần, lúc trước là Mặc Thiên Trần cần tỉnh táo lại, bây giờ là anh cần tỉnh táo lại.
Nhưng anh vẫn không thấy cô chủ động tìm anh, điều này khiến anh càng thêm nổi đóa. cô dường như chưa bao giờ hiểu được việc chủ động quan tâm đến anh là thế nào, cũng không thèm hỏi anh đang ở đâu, cô không còn làm loạn như trước kia, liền thay đổi thành yên tĩnh đến dị thường, cô yên tĩnh như vậy thật khiến anh hít thở không thông.
Thậm chí, anh còn không có dũng khí trở về nhà, dù nhà, là nơi mà lần nào anh cũng nghĩ đến khi muốn nghỉ ngơi.
Lại một đêm không ngủ, anh về nhà, đúng lúc thấy Mặc Thiên Trần một tay dắt con đưa đi học, anh gặp họ ngay cửa.
“Ba…”
Cả hai đứa trẻ đồng thời chạy tới, kéo tay Cúc Như Khanh, mấy ngày không gặp, hai đứa còn thân thiết với anh hơn.
“Nhanh đi học, sắp trễ rồi!” Anh vươn hai tay, vỗ vỗ cái đầu nhỏ.
Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du tay trong tay, quay lại hai người họ, “Ba, mẹ, tụi con đi.”
“Ừ, đi đường cẩn thận, tới trường phải ngoan ngoãn nghe lời.” Mặc Thiên Trần vẫy tay.
Sau khi hai đứa bé đi, ngoài cửa chỉ còn Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần nhìn anh, ánh mắt anh có chút hãm sâu, nhìn rất gầy.
“Về rồi à! Lên lầu tắm rửa, sau đó nghỉ sớm đi.” Mặc Thiên Trần cắn cắn môi, lên tiếng trước.
Cúc Như Khanh nghe xong, công thức hóa ngôn ngữ như thế, đương nhiên không thể kích động anh được, anh trầm mặc không nói gì.
Mặc Thiên Trần nghĩ anh còn giận, nên không nói gì nữa, trực tiếp ra khỏi cửa, đi làm.
Hai người cứ như vậy lướt qua nhau, ẩn trong đôi mắt, là ngàn vạn nhu tình đều bị cất giấu.
Mặc Thiên Trần bước nặng nề khổ sở, dù biết anh bận việc công ty đến mệt chết, nhưng cô không biết mình gấp cái gì, điều cô làm đúng là đã yên lặng chờ anh về, yên lặng chung đụng với anh. Mặc dù hình ảnh anh và Nghiêm Tiểu Huệ cùng thảo luận vẫn đọng lại trong đầu cô, nhưng cô luôn tự nói với mình, đó chẳng qua chỉ là công sự.
cô đến cạnh xe, chợt nhớ có văn kiện quên mang theo, cô lại trở về phòng ngủ, vừa mở cửa liền thấy Cúc Như Khanh nằm trên sofa, đang nhắm mắt, sắc mặt vẫn lạnh lùng, cô đến bàn cầm văn kiện chuẩn bị rời đi, nhìn lại thấy trên tay còn kẹp điếu thuốc lá, mà khói đã đốt gần hết điếu, đốt tới tay anh, anh cũng không có phản ứng gì.
Mặc Thiên Trần bước tới, lấy tàn thuốc từ tay anh đi, dập tắt, lúc xoay người đi, thấy anh vẫn không nhúc nhích, cứ như là ngủ rất ngon, cô lại xoay người vào phòng tắm, lấy khăn bông anh thường dùng, thấm ướt nước ấm, ra ngoài lau mặt cho anh, rồi lau tay, lúc chuẩn bị đứng dậy, cô bị một cánh tay nắm giữ lại.
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, ngỡ anh đã tỉnh, lại thấy hai mắt anh vẫn nhắm chặt, không có dấu hiệu nào là đã tỉnh, cô nhìn cổ tay mình bị anh nắm chặt, từ từ ngồi lên sofa, nghe tiếng anh đều đều hít thở, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của anh.
cô không biết mình đã ngồi bao lâu, cũng không biết mình đã trễ giờ làm, cô chỉ biết trong buổi sáng yên tĩnh này, cô đã ngồi bên cạnh anh, nhìn anh ngủ, dường như chỉ có thời điểm này, khi anh không biết, cô mới dám nhìn thẳng vào anh.
Buổi tối anh không có nhà, cô quá nhớ, nên chất lượng