Edit & Beta: N.P
Mặc Thiên Trần suýt bị Đổng Nật hù chết, cô làm gì dám nói với Cúc Như Khanh chuyện này, nếu bảo anh đi nghe Nhâm Thần Phong biểu diễn, đảm bảo Cúc Như Khanh vừa nghe tới ba chữ “Nhâm Thần Phong”, liền thực sự sẽ nở mũi trừng mắt.
“Chị Đổng, không cần đâu, Như Khanh anh ấy không thích âm nhạc lắm.” Mặc Thiên Trần xác nhận chưa thấy anh thích ai trong lĩnh vực âm nhạc bao giờ, nên cô nói vậy chắc không tính là nói xạo đâu.
“Xin lỗi!” Đổng Nật đáp, “Chị không biết Cúc tiên sinh không thích.”
Mặc Thiên Trần nhún vai, kỳ thực cô cũng không biết Cúc Như Khanh trừ công việc ra còn thích những thứ gì nữa, có phải cô hơi mất tư cách quá không. cô thấy Đổng Nật nhìn chằm chằm poster của Nhâm Thần Phong, liền hỏi: “Chị Đổng, chị thích nhạc của Nhâm Thần Phong sao?”
“Đúng vậy! Chị vẫn luôn thích.” Đổng Nật nói đến đây, biểu hiện bỗng dưng như nữ sinh ngượng ngùng, “Là thần tượng Vương tử u buồn của chị.”
Mặc Thiên Trần giương môi cười, “Đúng đúng! Thần Phong rất tuyệt!”
“Em quen cậu ấy?” Đổng Nật nắm tay cô.
“Phải!” Mặc Thiên Trần nháy mắt.
Đổng Nật vui vẻ không thôi, “Vậy tối nay chúng ta đi xem biểu diễn, lúc rảnh hẹn cậu ấy đi uống café, thế nào?”
“À…” Mặc Thiên Trần lần này không chỉ nháy mắt, mà còn tròn miệng, đi nghe biểu diễn với Đổng Nật thì không sao, nhưng đi uống café, cái này thì không tốt lắm à!
“Đừng nói trước nữa, chúng ta đi mua vé, em mời cơm chị, chị mời em đi nghe nhạc.” Đổng Nật sảng khoái.
Kết quả, lúc đến phòng vé, vé nghe buổi biểu diễn của Nhâm Thần Phong đã sớm hết, “Sao lại vậy?” Đổng Nật thất vọng.
Mặc Thiên Trần thấy Đổng Nật thất vọng, liền lấy di động ra gọi cho Nhâm Thần Phong, “Thần Phong, em chúc buổi biểu diễn của anh sẽ thành công.”
“Thiên Thiên, cảm ơn…” Nhâm Thần Phong lâu rồi không nghe tin tức của cô, gần đây hắn cũng bận rộn cho sự nghiệp âm nhạc, cuộc sống như con quay, không ngừng chuyển động.
“thật ra, ngoài chuyện mong buổi biểu diễn của anh thành công, em còn chuyện khác muốn hỏi anh, anh có dư vé không, em có một người bạn là fan của anh, rất thích nghe nhạc của anh, nhưng không mua được vé.” Mặc Thiên Trần trực tiếp nói thẳng.
Nhâm Thần Phong nghe xong, “Thiên Thiên, em đừng cúp máy, đợi anh hỏi Dương Phàm…”
Đổng Nật vẻ mặt đầy hy vọng nhìn Mặc Thiên Trần, bên kia, Nhâm Thần Phong hỏi người đại diện của hắn – Dương Phàm – xem có còn vé nào không, lát sau, hắn đáp: “Thiên Thiên, vẫn còn hai vé.”
“Cảm ơn cảm ơn anh, lát nữa em bảo Thanh Thanh đến chỗ anh lấy nhé. Thần Phong, anh đang bận, em không làm phiền nữa.” Mặc Thiên Trần cúp máy, nhảy dựng lên, “Chị Đổng, vẫn còn hai vé.”
“thật rất cảm ơn em!” Đổng Nật lập tức ôm lấy Mặc Thiên Trần, “Tối nay chúng ta đi nghe, được không?”
“Được!” Mặc Thiên Trần cười.
Tan việc, Triển Thanh Thanh đến chỗ Nhâm Thần Phong lấy vé, trở về, “Đại tiểu thư, em về rồi!”
Mặc Thiên Trần nhìn cô, Triển Thanh Thanh lập tức nói, “Đại tiểu thư, có phải chị thấy em đen đi không, có phải nên thưởng cho em một hộp kem dưỡng SK-II?”
“Vòi quà thì nhanh lắm!” Mặc Thiên Trần không nhịn được cười.
“Em nói lời thật lòng mà, đại tiểu thư, chị không tin, thì dùng tay sờ thử đi, mặt trời mùa hè chói chang lắm, tia tử ngoại rất lợi hại, làn da của em bị thương không nhẹ đâu!” Triển Thanh Thanh xà tới.
Mặc Thiên Trần sờ soạ.ng một lúc rồi cười, “Chỗ nào, Trần Ích thích da rám nắng em xem như là đầu kỳ sở hảo rồi!”
“Quả thật là ở chung với Cúc tiên sinh lâu ngày, càng ngày càng gian trá!” Triển Thanh Thanh bĩu môi.
Vừa nghe nhắc tới Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần giơ vé trên tay ra, “Em có thích nhạc của Thần Phong không?”
“Đương