Edit: Camnu
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, bò lên giường ngồi cạnh anh, vươn tay xoa ngực anh, dùng lòng bàn tay khẽ vuốt, mong có thể giảm bớt sự đau đớn, thống khổ của anh.
cô dựa vào ngực anh, nghe tiếng mê sảng của anh dần nhỏ lại, cô cũng chẳng biết từ lúc nào mình đã ngủ thiếp đi trên ngực anh.
Mặt trời chiếu vào khiến người có chút nhói mắt, Cúc Như Khanh tỉnh lại, đầu còn đau dữ dội, mở mắt ra, nhìn thấy người phụ nữ đang ngủ trên người anh, bàn tay nhỏ bé của cô còn đặt trên ngực anh, tóc còn buộc chưa thả, cả áo ngủ cũng chưa thay, co rúc nằm trên người anh.
Còn bản thân anh, toàn thân chỉ mặc mỗi cái quần l.ót, anh lập tức tỉnh táo, tối qua không uống nhiều lắm, nhưng chẳng biết sao say đến nỗi hoảng hốt, cảm thấy tim vẫn còn cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo đó.
Anh thấy cô ngủ không sâu, khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt, chân mày hơi nhíu lại, dường như đang có chuyện gì phiền lòng, ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Anh ngồi dậy, ôm cô sang một bên, muốn giúp cô ngủ ngon, lúc này, Mặc Thiên Trần đột nhiên tỉnh lại, cô lập tức lật người nhảy lên, thấy Cúc Như Khanh đã khôi phục, liền nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.
Chưa chạy được mấy bước, đã bị Cúc Như Khanh bắt được ý nghĩ, “Sợ anh vậy sao, vừa dậy liền muốn trốn?”
“Anh…” Mặc Thiên Trần nhất thời kinh ngạc, “Em…”
“Cái gì anh? Cái gì em?” Cúc Như Khanh tức giận, “Đêm qua em dám leo lên giường của anh, giờ muốn bỏ chạy sao?”
Mặc Thiên Trần than, “Để em đi xem Cầm Du đã, rồi trở lại giải thích với anh được không?”
“Đừng lấy con ra làm cớ!” Cúc Như Khanh không chịu buông cô ra.
“Anh….” Mặc Thiên Trần nhìn con người vừa dã man vừa không hiểu chuyện Cúc Như Khanh trở lại, cô chỉ đáp, “Tối qua Cầm Du tự nhiên phát sốt, em muốn xem con đã hạ sốt chưa.”
Cúc Như Khanh buông tay cô, lập tức mặc quần áo, “Sao tối qua em không nói với anh?”
“Tối qua anh say như chết, em làm sao nói!” Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Con đã tiêm thuốc, hạ sốt rồi, chúng ta cùng đi xem đi.”
Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần cùng đến phòng Cúc Cầm Du, thím Lục đang cho cậu ăn cháo, vừa thấy hai người đi vào, “Ba, mẹ, chào buổi sáng!”
“Cầm Du, con thấy khỏe hơn chưa?” Mặc Thiên Trần ngồi vào bên cạnh cậu, sờ sờ trán cậu, “Hạ sốt rồi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày mai đi học, để tránh tới trường bệnh lại tái phát, một lát nữa mẹ gọi điện xin cho con nghỉ, được không?”
“Cảm ơn mẹ.” Cúc Cầm Du mím môi cười.
“Mẹ, con cũng không muốn đi học.” Lúc này, Cúc Hoài Cẩn chạy vào.
Mặc Thiên Trần đưa tay vuốt v.e đầu của cô nhóc, “Chẳng lẽ con cũng bị sốt sao?” cô ngắt nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của Cúc Hoài Cẩn, “Như mọi ngày, con phải đi học thôi.”
Cúc Hoài Cẩn thấy Mặc Thiên Trần không đáp ứng, liền chạy tới đứng bên cạnh Cúc Như Khanh đang im lặng, “Ba ơi!”
Cúc Như Khanh vươn tay ôm tiểu cống chúa lên, Cúc Hoài Cẩn ôm lấy cổ anh, “Lâu rồi ba không ôm con, sau này ngày nào cũng muốn ba ôm.”
Cúc Như Khanh nghe vậy thì cười, hôn vào má con gái, “Được!”
Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Hoài Cẩn ở trong ngực của Cúc Như Khanh làm nũng, mắt hơi có chút ướt át, Cúc Hoài Cẩn dễ dàng có được nụ cười của anh, còn cô lại không biết nên làm thế nào mới phá giải được mối quan hệ càng ngày càng khó khăn của hai người.
Cúc Như Khanh đưa tay vuốt ve trán của Cúc Cầm Du, sau đó ôm Cúc Hoài Cẩn ra ngoài, Mặc Thiên Trần cũng trở về phòng ngủ, đi tắm, chuẩn bị đi làm.
Tối qua cô mệt đến nỗi quên tắm, nằm luôn trên người Cúc Như Khanh ngủ, bây giờ con đã hồi phục, cô cũng yên lòng,