Edit: Camnu
Beta: N.P
Chu Tiểu Kiều và Cúc Như Phong mắt thấy đã tới nội thành, hẳn là chạy không thoát đám người Ám Dạ, lập tức tới rạp hát bỏ xe rồi chạy, đang xuyên qua đám người, định chạy tới chỗ đông người. Chợt Chu Tiểu Kiều nhìn xa xa thấy Mặc Thiên Trần đang cười cười nói nói với Nhâm Thần Phong, nghĩ tới hôm nay mình thành ra bộ dạng nhếch nhác, tiêu cực này, cũng là người phụ nữ kia làm hại.
Chu Tiểu Kiều mang tất cả tức giận quy kết hết lên Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh vì Mặc Thiên Trần mà không chấp nhận mình, Nhâm Thần Phong cũng vì Mặc Thiên Trần đến tận bây giờ cũng không thèm để cô ta vào mắt, sự nghiệp thì đang rơi xuống đáy cốc, hiện giờ đã thành chó nhà có tang, bị người ta ngày ngày đuổi bắt, là tại Mặc Thiên Trần, tất cả đều tại Mặc Thiên Trần, vậy hôm nay phải bắt Mặc Thiên Trần trả giá tất cả.
Cúc Như Phong chạy theo Chu Tiểu Kiều, cũng thấy Mặc Thiên Trần, “Tiểu Kiều, bây giờ không thể để ý chuyện khác, mau đi thôi, Trần Ích vẫn đang đuổi theo phía sau đó!”
“Tôi còn có chuyện muốn làm!” Chu Tiểu Kiều đẩy Cúc Như Phong ra, sau đó chạy tới chỗ Mặc Thiên Trần, từ trong túi xách lấy ra khẩu súng lục.
“Tiểu Kiều, bây giờ không phải là lúc báo thù, nếu giết Mặc Thiên Trần, cũng không thể thoát khỏi sự truy đuổi của Cúc Như Khanh.” Cúc Như Phong cố gắng ngăn cản hành động điên cuồng của cô ta.
“Tránh ra!” Chu Tiểu Kiều lạnh lùng nói: “Tôi không muốn phải chạy đông trốn tây, ngày nào cũng lẩn lánh, hôm nay tôi phải kết thúc cuộc sống đó, trên đời này, có Mặc Thiên Trần thì không có tôi, có tôi thì sẽ không có cô ta.”
“Đoàng, đoàng, đoàn!”
Ba tiếng súng liên tiếp vang lên, bay thẳng đến chỗ Mặc Thiên Trần đứng.
Nhâm Thần Phong vô tình nhìn thấy thủ đoạn trả thù của Chu Tiểu Kiều thì biến sắc, một tay kéo Mặc Thiên Trần, che cô vào lòng…
Mặc Thiên Trần đưa lưng về phía Chu Tiểu Kiều, căn bản không biết bản thân mình đang lâm vào tình trạng nguy hiểm, cô đối với người cũ đã không còn tình cảm, kiên quyết đẩy hắn ra sau một phút kinh ngạc, nhưng lực tay của người đàn ông này quá lớn, cô giãy giụa không thoát được, ngược lại còn bị hắn ôm chặt hơn.
“Thần Phong, đừng như vậy…” Mặc Thiên Trần cũng không biết tiếng vang lên trong không trung là tiếng súng, cô không muốn Cúc Như Khanh hiểu lầm cô và Nhâm Thần Phong tái hợp, cũng không muốn Nhâm Thần Phong chìm đắm nữa, cô hiểu bản thân mình muốn là tình cảm gì, người đàn ông nào.
Nhưng Nhâm Thần Phong không trả lời, cũng không buông cô ra, hắn chỉ mỉm cười nhìn cô, y như nụ cười ban đầu, nhẹ nhàng xoay người cô lại, để cô hoàn toàn nằm trong ngực hắn.
“Thiếu phu nhân, cẩn thận!” Trần Tiêu hộ vệ bên người thấy đạn bay tới, tung người nhảy đến, đụng ngã Mặc Thiên Trần và Nhâm Thần Phong, “Thiếu phu nhân, có đạn bay tới, cô có bị thương không?”
Mặc Thiên Trần lúc này bị hai người đàn ông che chắn, đầu óc trống rỗng, đạn? Vậy vừa rồi ba tiếng vang lên là tiếng súng? cô kinh ngạc, lại thấy người đang đè mình trong ngực, Nhâm Thần Phong khóe môi khẽ cười, tràn ra tia máu…
“Thần Phong…” Mặc Thiên Trần bị dọa đến hồn bay phách tán, đưa tay chùi đi vết máu nơi khóe môi của hắn, “Thần Phong, Thần Phong…”
Người đi đường chạy tứ tán, Trần Ích và Cúc Như Khanh dẫn người chạy tới, chỉ nghe được ba tiếng súng vang lên, Trần Ích kêu lên, “không xong! Chu Tiểu Kiều nổ súng, tôi thấy thiếu phu nhân ngã xuống…”
Cúc Như Khanh vừa vọt vào thì thấy được hình ảnh cuối cùng, chính là Trần Tiêu nhào vào, Mặc Thiên Trần té xuống, tim của anh cũng rơi theo, rớt thành từng mảnh, nát tan…
“Đừng chạy!” Trần Ích vội vàng đuổi theo.
Cúc Như Khanh phục hồi tinh thần, giơ súng về phía Chu Tiểu Kiều.
“Đoàng!” một tiếng súng vang lên.
Cũng là Cúc Như