Edit: Camnu
Beta: N.P
Trời gần sáng, cửa phòng cấp cứu Cúc Như Phong mở ra, bác sĩ vừa ra, cả nhà Cúc gia liền vây quanh hỏi han.
“Bác sĩ, thế nào…”
“Con tôi đã tỉnh à….”
Bác sĩ nhìn mọi người, bất đắc dĩ lắc đầu, “thật xin lỗi, các vị, chúng tôi đã tận lực, không thể cứu được bệnh nhân, viên đạn kia bắn thẳng vào tim cậu ấy…”
“không….” Cúc Thiên Lâm hét thảm một tiếng, chạy vào phòng bệnh đầu tiên, nhìn cái chăn trắng đắp trên mặt Cúc Như Phong, hô thiên gọi địa, “Như Phong, sao con lại bỏ cha…”
Vợ Cúc Thiên Lâm hôn mê bất tỉnh, được đưa đi cấp cứu.
Cúc Như Khanh đứng tại chỗ, anh vẫn không di chuyển bước nào, nghe xong kết quả, lòng anh vô cùng bi thống.
“Cha…” Liễu Nam Yên đỡ thân thể lắc lư của Cúc cụ, “Cha, cha phải bảo trọng.”
Cúc cụ như không nghe tiếng bà nói, được Liễu Nam Yên đỡ vào phòng Cúc Như Phong, trong phòng ngoại trừ tiếng khóc thút thít của Cúc Thiên Lâm còn có thanh âm khuyên nhủ của Cúc Thiên Truyền, thần sắc ai nấy đều nặng nề.
“Cha, cha, cha phải làm chủ cho Như Phong…” Cúc Thiên Lâm quỳ gối trước mặt Cúc cụ, “Như Phong của con chết thật oan uổng…”
Cúc cụ vẫn không nói lời nào, chỉ ngưng mắt nhìn dung nhan như đang ngủ của Cúc Như Phong, tinh thần của ông nháy mắt cũng bị suy sụp.
Liễu Nam Yên thấy vậy, “Anh hai, em đỡ cha về nhà trước, tinh thần cha không được tốt…”
“Đều là người đàn bà này, sinh ra Cúc Như Khanh, con trai cô là kẻ lục thân bất nhận, nên Cúc gia ta mới gặp nạn này!” Cúc Thiên Lâm một tay đẩy Liễu Nam Yên ra.
Liễu Nam Yên không chịu được cú đẩy, ngã vào tường, thở hổn hển không thốt nên lời.
Cúc Thiên Lâm còn muốn tới đánh tiếp, Cúc Như Khanh bước mấy bước tới, nắm tay Cúc Thiên Lâm, lạnh lùng nói: “Ông thử đánh mẹ tôi lần nữa xem, thử đi?”
“Mày…” Cúc Thiên Lâm lập tức chỉ vào Cúc Như Khanh nói: “Mày trả Như Phong lại cho tao… Trả Như Phong cho tao, mày hại chết nó!”
Cúc Như Khanh đưa mẹ ra sau lưng, đối với lời lên án của Cúc Thiên Lâm, anh không trả lời.
Cúc cụ xoay người, “Yên, đưa ta về nhà.”
“Cha, cha không thể đi! Chuyện của Như Phong không thể bỏ qua như thế… Cha…” Cúc Thiên Lâm lập tức cản trước mặt Cúc lão gia.
Liễu Nam Yên từ sau lưng Cúc Như Khanh đi ra, đỡ Cúc cụ, Cúc cụ nhìn hắn, “Vậy muốn thế nào?”
“Con muốn Cúc Như Khanh một mạng đền một mạng.” Cúc Thiên Lâm rống to.
Bàn tay đang đỡ Cúc cụ của Liễu Nam Yên run lên, Cúc cụ lại nói: “Thiên Lâm, hôm nay ta mệt rồi, anh đừng nháo nữa.”
Ông nói xong, liền ra về cùng Liễu Nam Yên.
“Cha….” Cúc Thiên Lâm ở phía sau kêu to.
Chờ Cúc cụ cùng Liễu Nam Yên đi xa, Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền, hai anh em đồng thời xông tới chỗ Cúc Như Khanh.
“Cúc Như Khanh, để mạng lại!” Cúc Thiên Lâm rống một tiếng, mang hết công phu quyền cước xông đến Cúc Như Khanh, sau đó nhìn thấy Cúc Thiên Truyền đứng sững sờ, hắn quát: “Chú ba, nó muốn bức tử hết chúng ta, sắp tới lượt Như Mi rồi, chú còn chờ cái gì?”
“Như Khanh, sao mày có thể độc ác gi.ết c.hết Như Phong?” Cúc Thiên Truyền căm hận.
Cúc Như Khanh đồng thời giơ hai tay đỡ quả đấm của bọn họ, nói: “Tôi là vô tình giết Như Phong, do nó đỡ đạn giúp Chu Tiểu Kiều, cho dù các người có tin hay không, tôi đều nói như thế. Về phần các người có liên thủ đi nữa, cũng không thắng được tôi, tôi