Edit: Camnu
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh ôm nhau, cùng chờ đợi kết quả.
Mặc Thiên Trần nằm trong ngực anh, khóc đến khàn giọng, “Như Khanh, em nhờ có Thần Phong kéo ra, đỡ đạn giúp, nên bây giờ mới có thể bình an vô sự ngồi đây, Như Khanh… Như Khanh…”
Cúc Như Khanh im lặng nghe cô khóc, Mặc Thiên Trần lại nói: “Nhưng mà, nhưng mà… ngay lúc Thần Phong kéo em, em còn trách anh ấy… thì ra em không chú ý ánh mắt của anh ấy, Như Khanh, em thật có lỗi với Thần Phong…”
Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, Mặc Thiên Trần vội vàng gạt lệ hỏi: “Bác sĩ, bệnh nhân thế nào rồi?”
“đã cấp cứu xong, vết thương của bệnh nhân không còn nguy hiểm rồi, cũng may không phải bị thương ở chỗ hiểm, chủ yếu nhất là vết thương ở đầu, đè lên dây thần kinh của cậu ấy, hiện tại bệnh nhân vẫn còn hôn mê, trong hai mươi tư tiếng có tỉnh lại được hay không, còn phải nhờ vào ý chí và số phận cậu ấy, tốt nhất là có thân nhân ở bên cạnh gọi cậu ấy, nói chuyện để k.ích thích ý chí sinh tồn của người bệnh. Hai mươi tư giờ sau, nếu bệnh nhân không tỉnh lại, cơ hội sống sẽ rất mong manh.” Bác sĩ nói, “Hai người ai là thân nhân của người bệnh?”
“Chúng tôi đều không phải!” Cúc Như Khanh đáp, sau đó hỏi Mặc Thiên Trần, “Em có muốn gọi cho Nhâm Thần Vũ không?”
“Được!” Mặc Thiên Trần vì quá khẩn trương, đã quên báo cho Nhâm Thần Vũ, cô lấy di động gọi cho Nhâm Thần Vũ, “Chị Vũ…”
“Thiên Trần, chuyện gì? Bọn chị đang du lịch ở Thụy Sĩ, không phải em định làm chị mất hứng đấy chứ?” Nhâm Thần Vũ đối với chuyện Đồng Thọ Tề bị hại lần trước còn canh cánh trong lòng.
“thật xin lỗi, chị Vũ…” Mặc Thiên Trần nghẹn ngào nói không ra tiếng.
Nhâm Thần Vũ trầm giọng trong điện thoại, “Có phải Thần Phong xảy ra chuyện gì không?”
“Phải….” Mặc Thiên Trần che miệng, thương tâm đến không thể tự khống chế.
“Thần Phong đã xảy ra chuyện gì?” Nhâm Thần Vũ đợi một hồi không nghe thấy Mặc Thiên Trần trả lời, “nói mau, Thiên Thiên, nó làm sao rồi?”
“Anh ấy…” Mặc Thiên Trần há miệng, cứng lời, “Anh ấy…”
“Thiên Thiên, em nói mau, có phải muốn hại chị chết sớm không vậy?” Nhâm Thần Vũ ở bên kia cũng lục thần vô chủ, “Có phải khối u trong não của Thần Phong lại tái phát, nó lại nhập viện rồi?”
Cúc Như Khanh một tay ôm Mặc Thiên Trần, một tay cầm điện thoại trên tay cô nói: “Đồng phu nhân, Nhâm Thần Phong bị bắn, ảnh hưởng đến khối u trong não, cấp cứu xong hiện giờ vẫn còn đang hôn mê, bệnh viện nói đang trong giai đoạn nguy kịch, hi vọng có người thân của cậu ta bên cạnh trong hai mươi bốn giờ tới.”
“Cái gì?” Nhâm Thần Vũ làm rơi điện thoại xuống đất…
Cúc Như Khanh cúp điện thoại, sau đó nhìn Mặc Thiên Trần, “Từ Thụy Sĩ bay trở về nước cần tới hai mươi bốn tiếng, bây giờ là ba giờ sáng, nói cách khác năm giờ chiều ngày mốt, Nhâm Thần Vũ mới có thể tới đây.”
“Như Khanh, em muốn ở lại bệnh viện…” Mặc Thiên Trần biết yêu cầu như thế, đối với Cúc Như Khanh mà nói, là kiêng kỵ nhất, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn Nhâm Thần Phong một mình ở bệnh viện, không người nào bên cạnh.
Cúc Như Khanh ánh mắt tối tăm, anh ngưng mắt nhìn Mặc Thiên Trần nước mắt lan tràn khuôn mặt nhỏ nhắn, trầm mặc không lên tiếng.
“Như Khanh, coi như em van anh, có được không?” Mặc Thiên Trần nghĩ anh không đồng ý, níu lấy áo anh, “Nếu Thần Phong vì vậy mà chết, cả đời em sẽ không tha thứ ình, Như Khanh, em van anh, em muốn đợi anh ấy tỉnh lại, có được không?”
Cúc Như Khanh buông lỏng tay đang ôm cô ra, “Được, em cứ ở lại chăm sóc cậu ta, có chuyện thì gọi điện cho anh.”
“Cảm ơn anh, Như Khanh…” Mặc Thiên Trần gật đầu, nhìn Cúc Như Khanh rời đi, nhìn bóng lưng của anh dưới ánh đèn càng kéo càng dài, càng đi càng xa.
Mãi đến