Bánh răng thời gian xoay chuyển, chúng ta lần nữa gặp gỡ ở ngày thu trời cao trong xanh. Khi bánh xe vận mệnh lướt qua đưa đến thời điểm gặp gỡ, chúng ta đã không còn thuần khiết và đáng yêu như thời niên thiếu nữa rồi.
cô thậm chí không dám xoay người, cũng không dám xoay đầu nhìn lại. cô chỉ biết, ở trong khách sạn quốc tế, người đàn ông ngọc thụ lâm phong đó chính là Nhâm Thần Phong rồi.
Nhâm Thần Phong lao ra khỏi khách sạn dù công việc đang vây quanh anh, chính là anh nhìn thấy Mặc Thiên Trần, cũng chính là cô gái xinh đẹp mà Dương Phàm hình dung.
“Thần Phong… Thần Phong…” Dương Phàm ở phía sau vừa đuổi theo vừa kêu, diễn tấu hội phải lập tức bắt đầu
Nhâm Thần Phong căn bản không coi trọng diễn tấu hội, anh chỉ nghĩ lập tức đuổi kịp Mặc Thiên Trần, anh lao ra khỏi cửa tiệm rượu vừa thấy Mặc Thiên Trần đang muốn lên taxi rời đi liền kéo tay cô.
“Thiên… Thiên…” Mặc Thiên Trần đang chuẩn bị rời đi lại nghe được âm thanh quen thuộc này, cổ tay bị giữ lại, từ sau truyền đến mùi thơm nhàn nhạt, cô bỗng chốc hóa đá. Anh và người nhà của cô đều thích gọi cô “Thiên Thiên”, thanh âm quen thuộc này cô đã từng mong đợi sáu năm, giờ nghe lại mới phát hiện người và vật đều đã thay đổi rồi.
“Thần Phong…….” Mặc Thiên Trần kêu tên anh, cái tên hằng đêm cô đều nhắc đến. Nhưng là cô đã không thuộc về anh rồi! vĩnh viễn không thuộc về anh.
“Thiên… Thiên…” Nhâm Thần Phong kiên định nhẹ nhàng kéo Mặc Thiên Trần qua, để cho cô đối mặt với anh, anh nhìn cô: có chút tiều tụy, có chút sầu não. Nha đầu mà anh từng nâng niu trong lòng bàn tay, hôm nay đã trở thành cô gái trưởng thành, trẻ trung, lại càng nhiều phần nhu mì.
Nhâm Thần Phong ôm Mặc Thiên Trần vào lòng, sáu năm rồi mà cô vẫn không thêm tí thịt nào, gầy đến làm anh đau lòng. Anh đã tìm được cô thì từ nay về sau sẽ chỉ cưng chiều một mình cô.
Mặc Thiên Trần cũng không hỏi thời gian sáu năm Nhâm Thần Phong đã đi đâu, làm gì, bởi tất cả đã qua đều không thể thay đổi được, hai người trong giờ phút này chỉ nhìn nhau cười, quý trọng lẫn nhau.
Trong lồng ng.ực ấm áp, dịu dàng quyến luyến, nháy mắt như trở về tình cảnh sáu năm trước, cô thích anh ôm trong ngực, thích tiếng đàn của anh, thích anh vẽ tranh, tóm lại là bất luận anh làm gì cô đều ưa thích.
Vào giờ khắc này, cô quên mất chuyện quan thuế, quên căm hận Cúc Như Khanh, quên mất cuộc sống rối rít hỗn loạn, chỉ cảm thấy ở bên Nhâm Thần Phong là một thế giới thần tiên, cô cùng anh một chỗ, rong chơi dưới ánh mặt trời ấm áp, bãi cát mềm mại…
Dưới ánh mặt trời, người đàn ông lịch sự tuấn mỹ, nữ nhân thanh tú đáng yêu, họ chìm đắm trong giờ phút trùng phùng này.
Dương Phàm đuổi tới nơi liều thấy một bức tranh động lòng, nhưng là anh không thể không nhắc nhở: “ Thần Phong, diễn tấu hội lập tức bắt đầu!”
Mặc Thiên Trần bị bộ dạng của anh chọc cho dở khóc dở cười, chỉ là việc cần làm nhất định phải làm: “Thần Phong, anh biểu diễn ở khách sạn quốc tế sao? thật là chúc mừng anh!” Mặc Thiên Trần vội vàng từ trong lồng ng.ực của Nhâm Thần Phong đẩy ra.
Nhâm Thần Phong thấy cô như con thỏ nhỏ nhảy ra, không khỏi cười khẽ: “Dương Phàm, trợ lý của anh.” Sau đó hướng về Dương Phàm: “Bạn gái của tôi, Thiên Thiên.”
“…” Mặc Thiên Trần há hốc kinh ngạc không nói ra lời, cô thật không ngờ sáu năm