Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta :yunafr
Tại sân bay.
Cúc Như Khanh vừa mới ra tới cửa, liền nhận được tin nhắn của quản gia Đào Trung Ngọc rằng Khang Hạo sẽ lái xe tới đón hắn.
hắn và Mặc Thiên Trần cũng đã xa nhau mười ngày, trong mười ngày này, hắn đi sớm về muộn, cô cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, sau khi đi làm về liền về nhà, ăn cơm, đọc sách rồi đi ngủ. Theo lý thuyết, cô nghe lời hắn như vậy sẽ làm hắn thoải mái, nhưng sau giây phút thoải mái ngắn ngủi, hắn còn cảm thấy có chút mất mát.
Hôm nay, hắn đi công tác về, biết được Mặc Thiên Trần đi đến công viên giải trí, hắn gọi Khang Hạo : “Hỏi tài xế, bọn họ đang ở đâu?”
Khang Hạo lập tức gọi điện thoại cho tài xế nhà họ Cúc, “Tiên sinh, Thiếu phu nhân cùng tiểu thiếu gia ở trong công viên trò chơi ! Chúng tôi đang theo dõi ở cửa ra vào!”
Cúc Như Khanh không nói gì, nhưng Khang Hạo biết hắn đã ngầm cho phép. Vì vậy, hắn lái xe đi tới khu vui chơi, tài xế nhà họ Cúc ra nghênh đón bọn họ: “Cúc tiên sinh đã trở lại! Thiếu phu nhân cùng tiểu thiếu gia đang ngồi đu quay !”
cô nhát như cáy mà còn dám ngồi đu quay? Cúc Như Khanh đi xuống xe, nhìn mọi người đang ngồi trên đu quay mà như vui lây, hắn thấy Cúc Cầm Du vui vẻ reo hò, đưa tay ôm bầu trời, mà Mặc Thiên Trần sợ tới mức sắc mặt tái nhợt cắn chặt môi.
Khi Mặc Thiên Trần cùng Cúc Cầm Du từ đu quay cao đi xuống, chân của cô xụi xuống đi cũng đi không được, Cúc Cầm Du kéo tay của cô: “Mẹ, mẹ, mẹ sao rồi?”
“Cầm du, đầu của mẹ thật choáng váng, mẹ nhìn không thấy đường phía trước, chúng ta ngồi chơi thêm một lát nữa nhé, có được hay không?” Mặc Thiên Trần thầm mắng mình vô dụng, lần đầu tiên đưa đứa bé đi chơi mà mất mặt như vậy, xem ra là xong rồi.
Cúc Cầm Du đỡ cô qua một bên, trên ghế dài ngồi xuống, cậu thừa dịp Mặc Thiên Trần nhắm mắt lại thời điểm quan sát cô, cậu hiện tại không có mẹ, không có nghĩa là cậu không nhớ mẹ, hơn nữa ở trong trường học, đứa bé khác đều được mẹ tới đón. Kể từ khi Mặc Thiên Trần cùng Cúc Như Khanh kết hôn, cậu đã có mẹ, cậu rất mong chờ, càng ngày Mặc Thiên Trần càng đối tối với cậu.
Lúc này, Mặc Thiên Trần mặc dù chóng mặt, nhưng vẫn là ôm thật chặt cậu, cô đang khôi phục hơi sức đồng thời còn hỏi cậu: “Cầm du, con có cảm thấy mệt không? Có thấy chơi trò này khó chịu không?”
“Mẹ, thì ra là mẹ không thể chơi mấy trò cảm giác mạnh!” Cúc Cầm Du ở trong lòng cô nhỏ giọng cười.
“Ách. . . . . .” Mặc Thiên Trần phát hiện Cúc Cầm Du mặc dù cũng giống như Cúc Như Khanh sẽ không dễ hòa đồng, vui vẻ khi tiếp xúc, dù sao cũng là một đứa trẻ, cô thương yêu bé, hẳn nó sẽ hiểu thôi. cô vui vẻ xoa đầu nó: “Đây là lần đầu tiên mẹ ngồi đấy, mẹ ngồi thêm lần nữa sẽ ổn thôi!”
“Vậy mẹ còn dám chơi tiếp hay không?” Cúc Cầm Du nhao nhao muốn thử, còn muốn đi chơi, dù sao nó cũng đang ỷ có mẹ, Mặc Thiên Trần trước mặt có thể thoải mái một chút, đổi lại trước mặt là Cúc Như Khanh cậu không dám nói bất kỳ yêu cầu gì, không dám làm nũng.
Mặc Thiên Trần dĩ nhiên biết con muốn làm gì, dù sao khi Cúc Như Khanh không ở bên cạnh, cô đã thực sự rất sợ, nhưng lại nghĩ được đi chơi cùng đứa bé, cô phấn chấn, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu lấy thêm dưỡng khí, sau đó vẫn ngang bướng nói: “Mẹ muốn học tập Cầm Du, Cầm Du dũng cảm như thế, mẹ muốn chơi tiếp với con. »
“Được ah!” Cúc Cầm Du hoan hô, sau đó kéo tay Mặc Thiên Trần chạy thẳng hướng xích đu cáp treo đang chạy.
Mặc Thiên Trần vừa đứng lên , lập tức choáng váng đầu óc, không thể giữ vững thăng bằng, cô ngồi thụp xuống: “Cầm Du. . . . . .”
Lúc này, Cúc Như Khanh cùng Khang Hạo đi tới, hắn đã không chịu được nữ nhân này nữa rồi, thật là không làm cho người khác yên tâm!
“Cha!” Cúc Cầm Du vừa nhìn thấy Cúc Như Khanh, lập tức cái gì cũng không dám chơi nữa.
Mặc Thiên Trần cảm thấy đầu choán váng, lỗ tai cứ « ong ong », mắt như nhìn thấy