Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta :yunafr
Mặc Thiên Trần thấy anh không để ý tới cô, cũng thu hồi bàn tay trên cằm cô, cô vội vàng nhắm mắt lại, lần nữa tìm một chỗ thoải mái dựa vào nghỉ ngơi. Anh bây giờ đang trầm mặc, nói không chừng sau một khắc lại bắt đầu nổi điên bắt nạt cô, cô phải bổ sung thể lực gấp chuẩn bị ứng chiến mới được.
Cúc Như Khanh rất ít khi thấy cô ngoan ngoãn dựa vào anh như vậy, nghĩ thầm chắc là đu quay làm cô sợ lắm. Nếu không, cô đã đưa ra « vuốt nhọn », ngọ nguậy phản kháng kêu ngeo ngeo không ngừng rồi. Anh thấy cô nhắm mắt xinh đẹp, vì vậy thu hồi ánh mắt nhìn về phía trước, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đối với kiểu trẻ nhỏ chậm phát triển, hành động ngu ngốc như cô, hắn không thể không cho thêm chữ « Đần » vào để miêu tả cô.
Nhưng cũng bởi vì cảm giác thuần phác, ngô nghê của cô lại làm anh rùng mình, điểm giới hạn bắt đầu từ từ hòa tan, Khang Hạo lái xe, ở phía trước không dám nói gì, Cúc Cầm Du ngồi bên cạnh, cũng không dám nói một chữ.
Trong buồng xe trầm mặc, nhưng lại có một dòng nước ấm như có như không , đang chậm rãi lưu động. Rất nhanh, xe chạy nhanh trở về biệt thự Aegean Sea, Cúc Như Khanh lúc xuống xe, đem Mặc Thiên Trần bế lên.
Quản gia Đào Trung Ngọc vừa nhìn thấy, sợ hết hồn, hôm nay vừa đi chơi lần đầu liền bị mệt mỏi như vậy ?
“Cúc tiên sinh, có cần mời bác sỹ đến không?”
Cúc Như Khanh nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực khẽ nói: “không sao, cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi.”
Anh ôm cô trở lại phòng, Cúc Cầm Du thận trọng đi theo sau lưng, anh đặt cô ở trên giường lớn của anh, sau đó kéo chăn đắp cho cô
“Cha, mẹ lúc nào sẽ tỉnh lại?” Cúc Cầm Du ngẩng đầu nhìn hắn.
Cúc Như Khanh biết bình thường mình đối với con khá nghiêm khắc, anh rốt cuộc có một lần dẫn con đi chơi, kết quả lại ngất không biết làm sao mà về được nhà. Cúc Như Khanh nhìn con một chút, rồi lại quay ra nhìn vợ, giọng nói không có chút tức giận “Con đi học bài trước đi, bao giờ mẹ tỉnh, cha gọi con qua thăm.”
“Dạ! Cha.” Cúc Cầm Du vừa liếc nhìn Mặc Thiên Trần, mới sải bước đi ra ngoài.
không ai hiểu con bằng cha, Cúc Như Khanh cảm thấy mối quan hệ của Mặc Thiên Trần với con anh càng ngày càng tốt, anh thở phào nhẹ nhõm, anh không chỉ hi vọng vợ anh chung thủy với anh, dĩ nhiên anh cũng hi vọng vợ anh sẽ yêu quý con của anh, trừ cái danh hiệu « Chưởng Môn Nhân » ra thì anh cũng chỉ là 1 người đàn ông yêu quý khát khao hạnh phúc gia đình bình thường thôi.
Anh 24 tuổi đang loay hoay đi tìm một nửa của mình bởi vì chưa có cô gái nào xuất hiện cho anh cảm giác có thể cùng anh đi hết cả đời, sau đó anh gặp Mặc Thiên Trần khi đã 30 tuổi, mặc dù loại cưới chui này nhìn qua rất hoang đường, nhưng anh vẫn ôm giấc mộng đẹp có thể cùng nắm tay cô đi nốt cuộc đời.
Mặc Thiên Trần ngủ một mạch cho đến khi trời sáng, sau khi tỉnh dậy cô phát hiện ra mình đang ở trên giường lớn của anh, nhận thức này làm cô giật mình, sợ hết hồn, cô cố gắng nhớ lại chuyện ngày hôm qua, sau đó đột nhiên nhớ tới lúc cô bị Cúc Như Khanh ôm lên xe, sau đó. . . . . . Sau đó như thế nào thì cô cũng không nhớ nổi nữa rồi.
cô lập tức trợn tròn hai mắt, mượn ánh sáng nhẹ lúc buổi sớm, thấy 1 người đàn ông đang nằm ngủ trên ghế salon nhỏ hẹp. Thân hình anh cao lớn trên ghế sa lon căn bản là ngủ không thoải mái, không thể duỗi thẳng chân, thế nhưng anh lại miễn cưỡng ngủ ở đó.
Này. . . . . . Hai người làm sao mà đã đổi tới đây?
Toàn như vậy nha, cô ngủ ở sofa, hắn ngủ trên giường! Mặc Thiên Trần bưng kín miệng mình thiếu chút nữa kêu to ra, thế này là sao? Chẳng lẽ là anh chủ động ôm cô lên giường, sau đó tự mình lựa chọn ngủ