Editor: Băng Nguyệt
Beta: Nghi Phương
Mặc Thiên Trần tựa vào lồng ng.ực anh, cô biết cô không cưỡng lại được người đàn ông cố chấp bá đạo này, huống chi cô hiện tại hai chân bất tiện, khẳng định anh nhất định không cho phép cô ở lại một mình, con gái của cô ở đâu? cô nên làm gì bây giờ? Nghĩ đến đây, cô không khỏi ở trong ngực anh nước mắt rơi như mưa.
cô không chịu thổ lộ tâm sự, Cúc Như Khanh cũng không hỏi nữa, cô ở trong bệnh viện một tuần lễ, Mặc Chấn Đông cùng Lý Tình Y đến xem cô thì Lý Tình Y khóc đến đến thương tâm , “Chấn Đông, về sau không cho phép anh phái Thiên Thiên đi công tác, anh xem mới vài ngày không nhìn thấy, nó liền bị thương thành như vậy, công ty nhiều người như thế, anh phái người nào đi không được a!”
Mặc Chấn Đông im lặng, Cúc Như Khanh cũng yên lặng không nói gì, anh không nói cho bọn họ biết, nếu anh không đi, hậu quả thật là không thể tưởng được!
“Làm phiền Như Khanh đi Anh quốc mang Thiên Thiên trở lại, Như Khanh, Thiên Thiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Chấn Đông hỏi anh.
Cúc Như Khanh đang muốn mở lời, thì Mặc Thiên Trần đoạt trước nói : “Cha mẹ, con không sao, con chỉ là lưu luyến cảnh tuyết ở Luân Đôn, ở lại thêm mấy ngày, muốn cảm thụ mà thôi, con đâu biết liền bị giá rét tổn thương, nhưng mà bây giờ đã không sao. Mẹ, mẹ đừng trách cha, đều tại con ham chơi mà thôi!”
“Con nha! Bao nhiêu tuổi còn ham chơi tuyết? Nếu không phải Như Khanh đưa con về, thì con vẫn không nói chúng ta biết phải không?” Lý Tình Y trách cứ cô, sau đó nhìn về Cúc Như Khanh: “Như Khanh, thật đúng là như vậy à?”
Cúc Như Khanh sắc mặt bình tĩnh, kể từ khi anh dẫn theo Mặc Thiên Trần trở về, cô không chịu để ý đến anh. Anh đương nhiên biết không chỉ là nhìn cảnh tuyết đơn giản như vậy, vấn đề là Mặc Thiên Trần cái gì cũng không chịu nói.
Mặc Thiên Trần lòng thót lên tới cổ họng , cô lo lắng Cúc Như Khanh đem thảm trạng của cô ở Anh quốc nói cho cha mẹ nghe, cha mẹ đã lớn tuổi, bọn họ lại chỉ có mình cô là con gái, làm sao chịu đựng được chuyện của cô. cô cũng biết, anh quan tâm cô mới mắng cô dữ như vậy, cô cũng không phải là giận anh, nếu như không phải là anh, cô thật có thể đã chết ở xứ người rồi.
“thật xin lỗi, em không nên để anh lo lắng!” cô chủ động nói xin lỗi Cúc Như Khanh , hy vọng anh trước mặt cha mẹ đừng nói ra chuyện ngày đó.
Cúc Như Khanh nhàn nhạt nói: “Cha, mẹ, có con trông nom cô ấy, hai người không cần lo lắng.”
nói gì vậy!Xem cô như phạm nhân à! Mặc Thiên Trần Chu mỏ một cái cũng không dám phản bác,người đàn ông này tất nhiên hiểu ý của cô, anh ở trước mặt cha mẹcầm quyền giám đốc rồi.
Mặc Chấn Đông cũng an ủi Lý Tình Y: “Có Như Khanh trông Thiên Thiên, em hãy yên tâm. Con trai của Thiên Kỳ, cũng là một người có trách nhiệm giống Thiên Kỳ vậy.”
Lý Tình Y gật đầu: “Như Khanh, Thiên Thiên được mẹ cưng chìu quá, có lúc sẽ tùy hứng. Nhưng mỗi lần nó phạm sai lầm con cũng không thể nuông chiều nó, nhất định phải làm nó sửa đổi, Chấn Đông tin tưởng con, mẹ cũng tin tưởng con, con nhất định phải quản giáo nó thật tốt.”
“Mẹ!” Mặc Thiên Trần cảm giác cô không có nhân quyền rồi, cô nghe cha mẹ nói, đó là nên nghe. Nhưng nếu là lời nói của Cúc Như Khanh, cô tại sao phải nghe chứ!
Cúc Như Khanh trầm giọng nói: “Con biết rồi.”
Anh đáp ứng, Mặc Thiên Trần như rơi vào đáy cốc, anh bây giờ trên tay có cha mẹ là lá bài chủ chốt, đối với ba cô càng thêm không chút kiêng kỵ, cô là người lớn, còn phải có người giám hộ à!
Lý Tình Y v.uốt ve mái tóc dài của cô: “Ngoan ngoãn nghe lời, không phép tùy hứng! Mẹ cùng cha về trước, ngày mai sẽ nấu canh cho con uống.”
“Con hiểu rõ rồi, mẹ.” Mặc Thiên Trần khéo léo đáp.
Cúc Như Khanh sau khi tiễn hai ông bà rời đi, trở lại thì Mặc Thiên Trần làm bộ ngủ