Beta : Nghi Phương
Cúc Như Khanh vừa đến bãi đậu xe, Chu Tiểu Kiều đã ở đó chờ anh, “Khanh, chuyện cha em hôm nay đã chính thức lập án điều tra, anh có thể ra mặt giúp đỡ một chút không?”
“Chính thức lập án điều tra chứng tỏ ông ta có tham dự chuyện này, tôi không thể giúp gì.” Cúc Như Khanh nhàn nhạt lắc đầu.
Chu Tiểu Kiều nhìn anh từng bước từng bước đi vào, khi khoảng cách chỉ còn mấy tấc, cô đau đớn nói: “Nể tình em, nhìn thấy em yêu anh như vậy giúp em một chút không được sao?”
“yêu? trên cái thế giới này người không có tư cách nói yêu nhất chính là Chu Tiểu Kiều cô, đừng cho là tôi không biết cô cùng Mặc Thần Phong là quan hệ gì, năm năm trước cô mất tích chính là cùng Mặc Thần Phong xuất ngoại! Chu Tiểu Kiều, thủ đoạn của cô ở trong mắt tôi chẳng qua là trò đùa, nữ nhân giống như cô vậy, tôi Cúc Như Khanh như thế nào lại muốn tiếp đây?” Cúc Như Khanh lạnh lùng nói.
Chu Tiểu Kiều chấn động, anh quả nhiên rất nhiều chuyện rõ như lòng bàn tay, vốn tưởng rằng cô là giọt nước không lọt, nhưng không ngờ đến anh còn giấu được sâu hơn. “Anh nghĩ rằng Mặc Thiên Trần chính là người phụ nữ thuần khiết như tuyết sao? cô ta đã làm chuyện mà anh một ngày kia khi biết, mới biết cô ta không hơn gì em đâu, cô ta mới là người phụ nữ thủ đoạn inh!”
Cúc Như Khanh hừ một tiếng, xoay người lên xe rời đi, Chu Tiểu Kiều đứng tại chỗ nhìn thật lâu, sau đó cũng từ từ rời đi.
Bệnh viện.
Mặc Thiên Trần biết hôm nay xuất viện, tâm tình cũng cao hứng, nằm bệnh viện nửa tháng, cô rất buồn bực.
Cúc Như Khanh vừa tiến đến, liền nghe thấy cô ngâm nga bài hát, ở trong phòng đi lòng vòng, chỉ là, y phục trắng rộng thùng thình che hết cả dáng người cô.
“Cúc tiên sinh, anh đã đến rồi! Chúng ta về nhà!” Mặc Thiên Trần nhìn thấy anh, cười một tiếng.
Cúc Như Khanh đi vào phòng, đứng trước mặt cô, ngưng mắt nhìn cô mặt đang bắt đầu trở nên đỏ, sau đó đưa li nước chanh để sau lưng anh.
“Oa! Quá nhớ mùi vị này !” Mặc Thiên Trần cầm lấy liền uống…, cô uống được một nửa lại đột nhiên nhớ tới, “Là ai đã pha?”
Cúc Như Khanh anh tuấn, hàng mi khẽ động: “Dĩ nhiên không phải anh pha!”
Thấy anh nói khí thế như vậy, Mặc Thiên Trần cũng uống không trôi, không phải là anh pha nước chanh, vậy thì nhất định là thư ký xinh đẹp của anh! cô đặt nửa li nước chanh còn lại lên bàn, “Em no rồi!”
trên khuôn mặt nhỏ của Mặc Thiên Trần hiện lên vài phần ưu tư, cô làm sao vậy? một li nước chanh thôi mà, cô lúc nào thì trở nên đa sầu như vậy ! Hay là bởi vì mình đối với anh càng ngày càng để ý ! Đối với nhận thức này, cô lập tức lại bị hù giật mình.
Cúc Như Khanh nhìn vào mắt cô, cũng không nói gì, đưa cô một túi thời trang xinh đẹp. “Tặng em!”
Mặc Thiên Trần nhận lấy, là một bộ trang phục mùa thu màu trắng sữa, khí trời phương Nam hơn mười độ, ánh mặt trời chiếu lên làm người ta cảm thấy ấm áp, cô mở ra xem, là kiểu dáng và màu sắc cô thích.
cô đang chuẩn bị đi phòng tắm thay đồ thì sau đó lại trợn mắt nhìn anh, ý tứ rất rõ ràng, là ai mua? Nếu như lại là người phụ nữ khác mua, cô tình nguyện mặc quần áo bệnh nhân về nhà, cũng không muốn mặc trang phục xinh đẹp này.
“Anh mua đấy!” Cúc Như Khanh khóe môi khẽ cong, sau đó đi tới cửa phòng tắm, thân hình cao lớn chống đỡ ở tay cầm cửa lớn.
Mặc Thiên Trần đỏ mặt lên, ôm y phục đi vào phòng tắm, nhưng anh lại ngăn ở cửa, cô căn bản đẩy không nổi anh: “Em muốn đi vào thay quần áo!”
Cúc Như Khanh dù bận vẫn ung dung nhìn cô, chính là không chịu mở cửa, anh muốn nhìn cô ở trước mặt anh mặc vào. Đối với ý nghĩ này, Mặc Thiên Trần đưa tay gõ