Thượng Dương kiềm chế cảm xúc đang trào dâng, vẫn dùng giọng điệu chất vấn, hỏi: “Vậy lần này thì sao?”
Mấy năm nay, từ lần Kim Húc thoát ra khỏi khói mù trước đó, hắn đã thông qua nỗ lực và thực tiễn, thực hiện một bước đột phá cùng với đổi mới từ sức khỏe cơ thể cho đến tính cách của bản thân mình.
Hắn không còn là một cậu công an thiếu kinh nghiệm, mang theo một bầu nhiệt huyết không có kết quả nữa rồi.
Hiện tại ngoài sức mạnh của chính mình cũng đã không còn bị sự bất lực và niềm tin giả dối đáng kinh tởm làm cho ảnh hưởng đến.
Hắn đã có thể thản nhiên tiếp nhận một sự thật rằng ánh sáng tuyệt đối không phải chạm một cái là thành.
Quá trình thay đổi thế giới đã định trước là phải dài đằng đẵng cùng với quanh co quằn quèo.
Quá trình này thường phải đi đôi với sự cô độc, suy sụp, uất ức và khốn đốn ở trong nội tâm.
Cho nên trước khi đấu tranh với sự giả dối đáng ghê tởm thì phải chiến thắng được những tạp âm ở trong nội tâm trước đã.
Không có ai là siêu nhân, thế giới này cũng không hẳn là có siêu nhân, người bình thường mang thể xác phàm tục luôn kiên trì không ngừng tìm kiếm chân thiện mỹ, như vậy mới là nền tảng thực sự giúp thế giới tốt đẹp hơn.
Thượng Dương hiểu rất rõ những điều này.
Sự kiên định của Kim Húc đối với công lý chính nghĩa, sau khi hai người gặp lại, nó đã trở thành một trong những đặc điểm thu hút nhất của Kim Húc.
Mấy năm trước tên cặn bã Lưu Vệ Đông này đã chạy thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, điều này đã tạo thành ngòi nổ trực tiếp khiến Kim Húc bị bệnh.
Mà hiện tại theo lý thì cái nhìn của Kim Húc đối với chuyện này phải nên phai nhạt đi rất nhiều rồi, kẻ phạm tội đã thoát tội sao? Được rồi, cứ để mắt tới một chút, khi nào tái phạm sẽ bắt lại, liều mạng đến cùng luôn.
Đây mới chính là logic hiện tại của Kim Húc.
“Anh nói lần này không giống như lúc trước, em tin, anh của hiện tại không phải là anh của lúc trước.” Thượng Dương nói, “Nhưng anh chưa nói với em, không giống nhau ở đâu? Bác sĩ nói anh có tâm bệnh, việc này bản thân anh đều biết.
Nếu anh biết, tại sao không nói cho em biết? Anh có bí mật gì mà không thể cho em biết chứ?”
“Anh……” Kim Húc nhìn chằm chằm Thượng Dương, giống như đang tự hỏi phải nên nói lời thật ra như thế nào.
Thượng Dương ngược lại có thể xác định, người này vậy mà lại thật sự có “bí mật”, sự thừa nhận này khiến trái tim anh nguội lạnh trong giây lát, một lần anh có cảm giác này chính là lúc Tết Âm Lịch.
Vì ba anh nhập viện nên hai người bọn họ không thể không tạm thời ngừng liên lạc.
Kim Húc nhìn ra biểu tình anh biến hóa, nói: “Mặc kệ lát nữa anh nói cái gì, em cũng đừng quên, anh thật sự rất yêu em.”
Thượng Dương vốn dĩ cũng không nghi ngờ điều này, lạnh nhạt nói: “Ờ.”
Kim Húc: “……”
Thượng Dương nói: “Em rất muốn hiểu là anh không muốn làm em lo lắng, nhưng mọi chuyện rõ ràng không phải như thế này.
Anh chính là có chuyện cố ý gạt em, không phải một chuyện, mà là rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn như việc anh bị bệnh, anh không nói với em, còn tự mình đi khám bác sĩ, nếu không phải Trần Tĩnh xảy ra chuyện, hiện tại rất có thể anh đã lén uống thuốc diazepam.
Tác dụng phụ của thuốc đó mạnh đến thế nào, không cần em nói, anh còn biết rõ hơn em.
Anh từng suy nghĩ cho em sao? Anh rốt cuộc xem em là cái gì hả?”
Kim Húc nói: “Lão bà ơi.”
Thượng Dương lạnh lùng phun tào nói: “Một người đối xử với lão bà như vậy, hẳn là đã không có lão bà rồi.”
Kim Húc: “……”
“Em biết anh quen sống một mình, gặp chuyện vui hay buồn đều tự mình gánh vác và giải quyết, không quen nói với người khác nhiều như vậy,” Thượng Dương nói, “Nếu trong lòng anh em không khác gì với những người khác, anh cũng đừng nói những lời đó dỗ em nữa, cái đó không phải là anh yêu em, anh cứ tùy tiện tìm đại một người khác nói yêu người đó là được, em chỉ đúng lúc là người đó mà thôi.”
Kim Húc nhíu mày nói: “Em…… em đang nói lẫy sao?”
Thượng Dương trả lời lại một cách mỉa mai, nói: “Anh còn biết em nói lẫy sao? Một người tại sao lại muốn nói lẫy, anh biết không?”
Kim Húc: “……”
Thượng Dương thở mạnh một hơi, giọng điệu kiềm chế mà nói: “Em tức giận, em cũng tức quá đi mất.
Nếu anh không bị bệnh, nếu hiện tại anh rất khỏe mạnh, em thật sự…… sẽ đập chết anh ngay lập tức.”
Kim Húc bị vẻ mặt nổi giận của anh làm cho không biết phải làm sao, trên mặt hòa nhã nói: “Tới đi, để cho em đánh này.”
Có người qua đường đi ngang qua thắc mắc mà liếc nhìn bọn họ thêm vài lần, không rõ hai người đàn ông này đứng ở bên đường làm cái gì, mắt to trừng mắt nhỏ, ồ, còn là hai anh soái ca nữa…… Thú vị.
Thượng Dương bị nhìn đến xấu hổ, quay người sang bên cạnh, đối diện với bức tường hoa tường vi, chờ người qua đường đi qua rồi thì anh mới quay đầu, thấp giọng đe dọa Kim Húc: “Còn chưa soạn xong phải nói thế nào sao? Bộ anh không muốn lão bà nữa à?”
Kim Húc nói: ‘’Đang soạn đang soạn nè.”
Thượng Dương: “……”
“Anh muốn nói, em nghe xong có thể đánh anh, anh cũng cảm thấy anh đáng bị đánh lắm.” Kim Húc nói.
“Em nghe xong rồi tính.” Thượng Dương nói.
“Ừm.” Hai tay của Kim Húc cắm ở túi quần, giống như một tên lưu manh bỗng nhiên thương xuân bi thu, nói, “Thật ra, anh là tên lừa đảo tình yêu, lừa em lâu rồi.”
Thượng Dương: “……???”
Kim Húc nói: “Ba năm trước đây khi em và lớp trưởng đến Bạch Nguyên thăm anh, anh đã bệnh đến mơ màng hồ đồ, lúc thấy em thì tựa như một giọt nước lạnh nhỏ vào trong dầu sôi, nổ đến làm anh tỉnh táo một chút, lòng anh thật sự như bình bạc bất chợt bị vỡ, nước bắn tung tóe ra ngoài vậy(*).
……”
(*)nguyên văn Ngân bình sạ phá thuỷ tương bính(銀瓶乍破水漿迸)trích 琵琶行 • Tỳ bà hành-Bạch Cư Dị
Thượng Dương kêu ngừng nói: “Anh nói cái gì hữu dụng tý đi.”
“Bắn xong rồi,” Kim Húc nói, “Anh liền thông suốt, không thể chết như vậy được, anh phải có được em.”
Thượng Dương dùng ánh mắt không thú vị nhìn hắn để cho hắn tự nhận ra, chuyện này còn cần phải nói lại sao? Ở đây còn có ai không biết à?
Nhưng Kim Húc vẫn cứ tiếp tục đề tài này nói: “Chờ khi sức khỏe anh tốt lên, công tác cũng bước lên quỹ đạo, anh liền bắt đầu suy nghĩ làm thế nào mới có thể có được em.”
Thượng Dương đành phải nói: “Anh liền suy nghĩ thế nào?”
“Lớp trưởng và mấy người bạn học khác ở Bắc Kinh đã cung cấp cho anh không ít tư liệu tham khảo thực tế, đương nhiên bọn họ đều là vô tình, cũng không biết trong lòng anh có ý nghĩ không tốt.” Kim Húc nói, “Em không thay đổi nhiều lắm so với thời học đại học, vẫn thanh tú xinh đẹp đáng yêu như vậy, thích làm bạn với những người hoạt bát hướng ngoại, sùng bái đồng nghiệp công an cùng ngành có năng lực công tác vượt trội, ví như ba em vậy, tâm tư không mẫn cảm nhưng tinh tế, có yêu cầu rất nhiều đối với chi tiết, đôi chút thói ở sạch, thêm đôi chút chủ nghĩa hoàn mỹ và có xu hướng bị động trong các mối quan hệ giữa các cá nhân nữa.”
Thượng Dương: “…………”
Lúc này vẻ mặt của Kim Húc lại lộ ra một tia thẹn thùng, nói: “Vốn dĩ anh định chờ cơ hội khi đến Bắc Kinh học tập sẽ tìm em, từ từ theo đuổi em, nhưng không ngờ trước một tháng em đã đến Bạch Nguyên rồi, vì vậy mà anh chỉ có thể căng da đầu mà xông lên trước thời hạn thôi.
Những gì em nhìn thấy ở anh đều là giả, đều là anh giả vờ đấy.
Anh vừa gặp em là liền luống cuống, thiếu chút nữa đã tông luôn xe vào trong tường, suy nghĩ đầu tiên ở trong đầu chính là muốn chạy, không dám để em gặp anh nhanh như vậy.
Ngày đó anh cạo râu không kỹ, em lại nhan khống như vậy, nếu ánh mắt đầu tiên mà không mê hoặc được em thì sau đó càng không dễ dàng gì nữa.”
Thượng Dương: “……”
Anh nhớ tới ngày đó ở đồn công an, xe cảnh vụ xông ngang đánh thẳng chạy vào trong sân, Kim Húc bước từ trên xe xuống, đoan chính đẹp trai mà không lạnh lùng chào hỏi anh và Viên Đinh, ấn tượng ngày gặp lại đó thật sự cũng chỉ có bốn chữ, mẹ nó soái quá.
“Sau đó anh vẫn luôn giả vờ, giả ở Bạch Nguyên, đến Bắc Kinh cũng vẫn giả,” Kim Húc nói, “Bình thường anh đều lười nói chuyện, em không thích người hướng nội mà chỉ thích người hoạt bát một chút, thế nên anh mới cố ý dốc ra hết cơ trí, bịch bịch không yên, trên thực tế mỗi lần vừa nhìn thấy em là liền hoảng hốt, sợ em nhìn ra anh là một quả dưa ngốc, cả ngày giả vờ ở trước mặt em, giả đến chính bản thân anh cũng muốn tin luôn.
Lần huấn luyện đặc biệt của Cục an ninh quốc nội kia, khi đó không gặp được em, cũng không thể gọi điện thoại, lòng anh nghĩ có lẽ thời gian trước đó đều đã lãng phí cả rồi, chờ sau khi anh huấn luyện xong em cũng không còn nhớ anh là ai nữa.
Ngày kết thúc huấn luyện đó, lớp trưởng gọi anh đến nhà hàng ăn dê nướng, nói em cũng ở đấy, chờ khi anh đến, em thật sự đúng là không thèm phản ứng anh một cái nào.
Khi đó anh nghĩ thầm, muốn làm người yêu thôi mà cũng khó như vậy sao? Giờ có làm thế nào cũng đã thích em mất rồi, thôi bỏ đi, dù sao anh cũng sẽ thăng chức, trở về công tác cho thật