Buổi tối hôm đó, Thượng Dương ngủ rất ngon, thể xác và tinh thần đều thoải mái, cả đêm không có mộng mị gì cả.
Đến hừng đông, anh tựa như tỉnh dậy từ trong cảm giác đang đắm mình trong một dòng suối nước nóng, ẩm ướt mà nóng nực.
Đang muốn thoát khỏi dòng nước suối này, chỉ cần một cử động nhẹ thì lại bị mãnh thú nhảy từ trong nước ra đớp một cái rồi kéo trở về.
7 giờ rưỡi, ánh sáng mặt trời len lỏi qua khe hở màn cửa chưa kéo kín.
Trên tầng lầu không cao, có thể nghe được tiếng ra cửa của hàng xóm trong tiểu khu đi làm hoặc đi học.
Sự thoải mái của kỳ nghỉ phép lúc này càng được phóng đại không ít.
“Ăn sáng muốn ăn gì? Anh đi ra ngoài mua, em ngủ thêm một chút đi.” Kim Húc nói lời quan tâm, cánh tay và đùi bá đạo lại bá đạo ngang ngược mà đè Thượng Dương.
“Không ngủ nữa, ăn đại một chút rồi cùng anh đến bệnh viện.” Thượng Dương lại oán giận nói thêm một câu, “Bây giờ giả làm người tốt lành làm gì, sáng sớm đã đến đánh công an rồi, kỳ cục.”
Kim Húc cho thấy bản thân là một người tốt tuân thủ pháp luật: “Anh công an à, anh thấy em mới là người động thủ đó nha.”
Thượng Dương vốn đang nhắm mắt lại, nghe vậy thì mở ra, xoay người quan tâm hỏi: “Anh dậy sớm sao? Lại không ngủ ngon sao?”
Kim Húc nói: “Không có, ngủ ngon hơn bình thường.
Em đụng đến anh mới tỉnh, vừa lúc cũng mơ thấy em nữa.”
Thượng Dương: “Lại mơ thấy em cái gì?”
Kim Húc không trả lời mà chòm qua hôn anh, rồi dùng đầu tóc rối mà cọ cọ mặt của anh.
Cái này có thể không phải là giấc mơ đứng đắn gì cả.
“Phạt tiền, xâm phạm quyền hình ảnh của em, cho dù chỉ ở trong mơ thì cũng không được.” Thượng Dương nói.
“Dẹp ba chữ quyền hình ảnh đi.” Kim Húc sửa đúng anh.
Thượng Dương: “……”
Kim Húc cọ mặt xong lại hôn anh, hôn xong còn cắn hai cái.
“Dừng dừng dừng,” Thượng Dương cảm giác còn tiếp tục như vậy nữa là sẽ không ổn, nói, “Làm nữa là em chết luôn đó.”
Kim Húc dừng lại rồi nhìn anh trong khoảng cách gần, như là một nhân viên chăm sóc thú đang quan sát động vật ăn thịt vậy.
Anh lại cường điệu một lần, là biểu đạt từ chối cũng là khen đối phương: “Hễ mà tố chất thân thể em yếu một chút, vừa nãy đã chết ở nơi này luôn rồi.”
Khóe môi Kim Húc cong lên, nói: “Anh mơ thấy em cũng nói câu tương tự với anh.”
Thượng Dương tâm nói, lần trước anh cũng nói em đã vi phạm pháp luật còn lấy sắc dụ dỗ anh, có trời mới biết cả ngày anh sắp đặt cảnh diễn kỳ quái gì ở trong mơ cho em chứ.
Kim Húc ôm anh, khác thường mà trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Anh bị bệnh.”
Thượng Dương cho là hắn không có việc gì làm nũng với chính mình, còn rất hưởng thụ mà trả lời: “Hôm nay sẽ dẫn anh khám bác sĩ, trở về nghỉ ngơi cho tốt, rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Kim Húc nói: “Lão bà, hôm qua anh…… không nói thật với em.”
Thượng Dương: “?”
Kim Húc nói thật với anh, trong sự kiện rơi lầu ở bệnh viện đó, bản thân đã gặp thoáng qua người bị tình nghi gặp ở hành lang, nhưng không thấy rõ mặt mũi đối phương, là bởi vì hắn nhất thời phát bệnh.
Nửa giờ sau.
Hai người ăn sáng tại một cửa hàng McDonalds ở bên ngoài tiểu khu.
Kim Húc giống như một cậu học sinh làm sai chuyện, lén lút nhìn xem người lớn có tức giận hay không, cẩn thận mà quan sát sắc mặt của Thượng Dương.
“Nhìn em làm cái gì? Ăn xong đi khám bác sĩ,” Thượng Dương nói, “Em lại không khám được bệnh của anh.”
Kim Húc hỏi: “Có phải em giận rồi không?”
Thượng Dương nói: “Không có.
Anh không nói là sợ em lo lắng, em hiểu.”
Kim Húc: “……”
Thượng Dương giương mắt nhìn hắn, bình tâm tĩnh khí mà cảnh cáo hắn: “Nhưng về sau anh không thể như thế này nữa, nếu còn có lần sau thì em sẽ giận thật đấy.”
Kim Húc điếc không sợ súng dò xét, lại nói: “Nếu như anh không phải bởi vì sợ em lo lắng, mới không nói với em thì sao?”
Thượng Dương muốn hất cả ly cà phê vào bản mặt của hắn nhưng mà cố gắng kiềm lại, giọng điệu bình thản nói: “Chờ khám bác sĩ xong, xác định không có việc gì, anh lại chọc tức em, em có thể yên tâm mạnh dạn mà đập anh, được không?”
Sau khi kết thúc vụ án tà giáo ở Tây Nam trở về, Kim Húc liền đến bệnh viện công an tỉnh làm kiểm tra một lần, bác sĩ nói hắn là suy nhược thần kinh, sau đó đến Bắc Kinh khám chuyên gia , chuyên gia khoa thần kinh ở Bắc Kinh cũng là nói như vậy.
Hôm nay Thượng Dương cùng hắn đến đây lần nữa, ngồi khám vẫn là vị bác sĩ đã làm kiểm tra cho hắn lúc trước.
Làm lại kiểm tra tổng quát một lần, kết luận vẫn là như vậy, không có cơ địa bệnh tật, sẽ mơ nhiều không ngủ ngon là do bởi vì áp lực quá lớn, tinh thần căng thẳng cao.
Bác sĩ dựa theo kết quả kiểm tra tổng quát, nhắc lại kết luận chẩn đoán tương tự như lần trước.
Thượng Dương nghiêm túc nghe.
Kim Húc im lặng ít lời mà ngồi ở chỗ kia, cúi đầu, thất thần.
Chờ bác sĩ nói xong, Thượng Dương nói: “Gần đây anh ấy hay bị mất ý thức trong nhất thời.”
Bác sĩ hỏi: “Một lần hay nhiều lần?”
Kim Húc hơi cúi đầu, đôi mắt nhìn Thượng Dương, giống không nghe được câu hỏi bác sĩ.
Thượng Dương nói: “Bác sĩ hỏi anh kìa, anh câm sao?”
Lúc này Kim Húc mới chuyển qua nhìn bác sĩ, thật sự là không nghe được, dựa vào suy đoán, đáp: “Chỉ có một lần.”
“Trong nhà có người thân họ hàng bị mắc chứng động kinh sao?” Bác sĩ lại hỏi.
Kim Húc: “……”
Thượng Dương nhíu mày, đáp thay hắn: “Không có tiền sử bệnh gia đình, mấy năm trước anh ấy từng bị chứng động kinh giả.”
Vẻ mặt bác sĩ giật mình.
Thượng Dương hiểu ra, hoá ra lần trước khám bệnh, người này hoàn toàn không nói rõ bệnh tình của bản thân cho bác sĩ biết sao?
Anh trợn mắt nhìn Kim Húc, muốn hung hăng đập cho người này một trận.
Kim Húc cũng nhìn anh, nói: “Anh khỏe mà.
Lần này không giống như lần trước.”
Thượng Dương không nhìn được người này đến lúc này mà vẫn còn ngoan cố, trào phúng nói: “Anh còn biết khám bệnh cho chính mình luôn cơ à? Ghê gớm thật đấy.”
Kim Húc nói: “Chính là không giống nhau, anh biết mà.”
Thượng Dương nói: “Được rồi, anh biết, anh đương nhiên biết hết, chỉ có em không biết, là em không xứng đáng được biết.”
Kim Húc: “……”
Bác sĩ có cái gì mà chưa từng thấy qua, đối với loại tranh chấp này chỉ làm như mắt điếc tai ngơ, sau khi thấy hai người bọn họ không nói nữa thì mới hỏi Kim Húc, trạng thái tình huống lúc ấy ra sao, đều đã uống thuốc gì rồi.
Kim Húc nói mấy tên thuốc, đa số đều là thuốc an thần, thấy bác sĩ nhăn chặt mi, Thượng Dương cũng lên ruột lên gan.
“Khi đó bận công tác, từng tái lại mấy lần, những lần đầu không có ai bên cạnh, tôi cũng không để trong lòng, cho rằng chỉ là chuột rút bình thường, sau đó bị đồng nghiệp thấy qua một lần, nói có thể là động kinh, cho nên tôi mới đến bệnh viện địa phương khám, sau khi kiểm tra thì bác sĩ nói là tính chất giả, nhưng cũng không thích hợp tiếp tục làm công an hình sự được nữa, vì vậy tôi liền lui xuống.” Kim Húc nói.
Thượng Dương: “……”
Bệnh liên tiếp tái lại “mấy lần”, chính mình cũng không để trong lòng, phải đợi người khác thấy rồi nhắc nhở thì hắn mới biết được mà đến bệnh viện khám.
“Trạng thái động kinh giả đều là do tinh thần có vấn đề, có lẽ là do áp lực công tác quá lớn.” Bác sĩ nói, “Sau đó qua bao lâu hồi phục? Hoàn toàn dựa vào uống thuốc sao?”
Kim Húc nói: “Không phải, uống thuốc một năm liền ngừng.”
Hắn nhìn Thượng Dương, nói: “Gặp được chút chuyện tốt, nghĩ thoáng ra, dần dần liền khôi phục lại.”
“Chuyện tốt” mà hắn nói chính là chuyện khoảng ba năm trước đây, Thượng Dương và Khúc Liệu Nguyên cùng nhau đến Bạch Nguyên thăm hắn.
Bác sĩ lại hỏi: “Cậu cảm thấy lần này không giống lần trước? Khác nhau thế nào?”
Hắn trả lời: “Nguyên nhân bệnh không giống nhau.”
Thượng Dương và bác sĩ đều mờ mịt mà nhìn hắn, hắn thật sự cho rằng bản thân có thể tự khám bệnh sao?
Kim Húc nói: “Tình huống của tôi, tôi có thể tự biết được.”
Hắn nhìn về phía Thượng Dương, nghiêm túc nói: “Anh biết thật mà.”
Xét thấy các loại thuốc tinh thần đều dễ dàng xuất hiện tính phụ thuộc và có tác dụng phụ mạnh, sau khi bác sĩ hỏi ý kiến của Kim Húc, lần này không cho thuốc, nhưng nhắc nhở hắn: “Hiện tại chỉ là triệu chứng nhẹ, nếu không chú ý thêm thì vẫn là có khả năng phát triển trở thành nghiêm trọng như lần trước vậy, cậu nên nghỉ ngơi nhiều, có tâm sự gì thì cũng phải giao tiếp nhiều hơn với những người xung quanh, nhất định phải giữ lòng dạ cởi mở, các hệ cơ quan đều không có việc gì, chính là tâm bệnh thôi.”
Từ phòng khám đi ra, Thượng Dương liền hỏi: “Tâm bệnh thế nào? Lần trước và lần này đều phải nói rõ ràng cho em biết đấy.”
Kim Húc nói: “Trở về nói được chưa? Anh nghe mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện là muốn chóng mặt rồi.”
Thượng Dương hung ác mà trừng hắn.
Hắn ra vẻ nhẹ nhàng vui đùa mà nói: “Em vẫn tức giận vì anh không nói thật với em sao, vừa rồi còn giả vờ hào phóng, không phải nói không giận à.”
Thượng Dương hít sâu một hơi, giơ nắm đấm lên rồi đấm thẳng vào trong ngực của hắn.
Hắn vốn đang nghĩ cứ phối hợp mà để cho vợ đánh thôi, không có gì cả.
Không ngờ Thượng Dương thật sự dùng bảy tám phần lực, hắn không phòng bị, bị đánh đến lảo đảo lui về phía sau hai bước, tay ấn chỗ đau, ngạc nhiên nhìn Thượng Dương, trong lòng do dự mà nghĩ, cái này là……muốn giả vờ uất ức sao?
Thượng Dương không thể nhịn được nữa mà lớn tiếng nói: “Kim Gia Hiên! Anh có thể quý trọng bản thân anh một chút không hả?”
Kim Húc: “…………”
Thượng Dương rút chân liền đi, Kim Húc bị cái tên đã đóng bụi từ lâu đóng đinh ở tại chỗ, hắn sửng sốt một lát thì mới nhớ tới nên đuổi theo.
May mà hắn vóc dáng cao chân dài, thoắt cái đã đuổi kịp người ấy, lần này biết Thượng Dương đã thật sự tức giận, không phải cố ý làm dáng như trước kia, hắn đi theo phía sau Thượng Dương, dáng vẻ hết sức ung trước đó cũng trở nên ảo não cùng