Về vụ án võng hồng Nhạc Hiểu Văn bị giết, hung thủ đã sa lưới, sóng gió đã tạm bình ổn lại, hơn nữa còn có sự kiện xoát nhiệt độ cao hơn xuất hiện, độ chú ý cùng với độ thảo luận của mọi người đối với sự kiện này cũng từ từ giảm đi.
Lúc Thượng Dương tán gẫu chuyện này với Khúc Liệu Nguyên, nghe anh ta nói, có mấy thầy cô muốn đi thăm Phàn Tinh.
Lúc cô còn đi học, biểu hiện rất xuất sắc, sau khi tốt nghiệp cũng là một nữ công an nổi bật trong ngành.
Bây giờ lại gặp phải loại chuyện khiến cho người ta đồng tình như vậy, hơn nữa cô cũng không có người thân ở Bắc Kinh, sau khi từ chức thì chuyên tâm ở nhà chăm sóc gia đình, quan hệ xã giao gần như là trống rỗng a.
Có thể liên hệ cũng chỉ có vài thầy cô giáo cùng với các bạn học cũ ít ỏi, cũng có thể coi như là bạn bè thân thiết của cô.
Cẩn thận suy nghĩ một phen, Thượng Dương liên lạc với mấy thầy cô, tỏ vẻ muốn cùng bọn họ đi thăm học tỷ Phàn Tinh, tận sức làm tròn tâm ý của một học đệ, xem xem có thể hỗ trợ gì hay không.
Về phần các thầy cô muốn hiểu như thế nào, thì tùy các vị ấy nghĩ thôi.
Tóm lại là cuối cùng cũng không bị từ chối.
Phàn Tinh ở nhà tiếp đãi mấy thầy cô giáo và Thượng Dương.
Cũng đã hơn sáu năm kể từ khi Thượng Dương gặp vị sư tỷ này, khuôn mặt của sư tỷ cũng không có gì thay đổi, vẫn rất xinh đẹp, mái tóc ngắn cá tính giờ đây đã biến thành mái tóc xoăn dịu dàng, vừa mới trải qua chuyện như vậy, khiến cho cô ngoại trừ vẻ đẹp dịu dàng ra, biểu tình cùng ánh mắt đều toát lên một vẻ bi thương mà yếu ớt.
Trong nháy mắt này Thượng Dượng đã hiểu được câu nói kia của Kim Húc: Cô ấy là loại hình mà em thích.
Thật ra nói chính xác hơn, cô chính là kiểu người mà phần lớn các thẳng nam đều sẽ thích, muốn cưới về nhà.
Khi Phàn Tinh nhìn thấy Thượng Dương thì rõ ràng là có chút sửng sốt, nhưng lại lập tức gọi được chính xác tên của anh, cực kỳ giống sáu năm trước, lúc bọn họ ngẫu nhiên gặp mặt ở trong hội nghị vậy.
Chẳng trách đại đa số mọi người tiếp xúc với cô đều đánh giá cô rất tốt, cô vẫn luôn là một người thông minh hòa nhã và chu toàn về mọi mặt như vậy.
Con trai của cô cũng ở nhà, đang chơi với bảo mẫu.
Một bé trai sáu tuổi vẫn đang tỉnh tỉnh mê mê, còn không biết trong nhà đã xảy ra chuyện lớn, nó chạy tới chào hỏi với người lớn, nói ra mấy câu nói dễ thương đáng yêu của trẻ con.
Phàn Tinh gọi bảo mẫu đến để bảo mẫu ôm con trai đi, bảo mẫu mới vừa quay người lại, đôi mắt cô đã đỏ lên, cố nén nước mắt, không muốn để cho mình thất thố trước mặt bảo mẫu và con trai.
Mọi người đều an ủi, khuyên cô nên giữ gìn sức khỏe, lại hỏi có việc gì cần giúp đỡ hay không.
"Em không sao." Cô nói, "Có đôi khi nhớ lại, nếu em có thể cảnh giác một chút, sớm phát hiện ra Thiên Kỳ có người khác ở bên ngoài, sớm nói chuyện với anh ấy để giải quyết vấn đề một chút, dù có thế nào thì cùng lắm chỉ là ly hôn thôi.
Nếu mọi chuyện được giải quyết ngay từ đầu thì sẽ không đến nỗi mất đi một mạng người như vậy."
"Vậy sau này em có tính toán gì không?" Một thầy giáo hỏi.
Phàn Tinh đáp: "Em vẫn chưa nghĩ ra.
Trong nhà trẻ có tin đồn, thằng bé cũng không cách nào đi học được nữa, em tính hai ngày sau sẽ đưa con trai đến chỗ cha mẹ em bên kia trước đã.
Còn về phần em, em định chờ Thiên Kỳ...!Đến lúc đó lại tính tiếp."
Cố Thiên Kỳ giết người hủy xác, hành vi phạm tội vô cùng xác thực, thủ đoạn tàn nhẫn, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt cho xã hội, trong lòng mọi người ở đây đều rõ ràng, kết quả xét xử cuối cùng của loại án kiện này, chỉ sợ là sẽ bị phán tử hình.
Thượng Dương nghe đồng nghiệp bên đội hình sự nói, Cố Thiên Kỳ đã thừa nhận gã từng tìm kiếm qua "Làm sao để dùng axit clohidric để hủy xác", cũng thừa nhận gã từng có ý định giết Nhạc Hiểu Văn trong đầu nhưng cái đó chỉ xẹt qua mà thôi, vẫn một mực khẳng định, lúc phát sinh án mạng thật sự là lỡ tay sát hại Nhạc Hiểu Văn.
Mặc khác, gã cũng nói mấy lần với công an, cảm thấy mình rất có lỗi với vợ con, hy vọng còn có cơ hội để gặp mặt mà nói một lời xin lỗi thật lòng với Phàn Tinh.
Khi mọi người đứng lên đi về, Phàn Tinh tiễn bọn họ ra cửa, đứng trước cửa ngôi biệt thự có giá thị trường hơn hai ngàn vạn này chào tạm biệt mọi người.
Thượng Dương cố ý đi chậm lại một chút, một mình nói với Phàn Tinh: "Sư tỷ, nếu có việc gì em có thể giúp được, chị cứ nói nga."
Phàn Tin nói: "Thật sự không có gì đâu."
Thượng Dương thật sự muốn làm một chút gì đó cho cô, do dự một lát lại nói: "Khi nào thì chị định đưa con về nhà mẹ đẻ? Buổi tối ngày mốt em cũng muốn bay qua bên kia một chuyến, một mình chị dẫn theo đứa nhỏ chắc cũng sẽ bất tiện, nếu được thì em có thể phụ chị một tay.
Chị đừng hiểu lầm, em không có ý gì khác đâu."
"Chị hiểu lòng tốt của cậu." Phàn Tinh nói, "Cậu đến bên kia có việc à?"
Thượng Dương nói: "Em… Em có hẹn với người ta."
Phàn Tinh không hỏi nữa, biết đơn vị của anh đặc thù, chắc là chuyện có liên quan đến công tác.
"Chị còn chưa đặt vé đâu, nếu như vậy, chị cũng không khách sáo với cậu nữa, quả thực một mình chị dẫn theo đứa trẻ thì đúng là có hơi quá sức thật.
Cậu gửi số hiệu chuyến bay cho chị đi, chị đặt vé cùng chuyến bay với cậu." Phàn Tinh còn chân thành cảm ơn, nói: "Thượng Dương, làm phiền cậu rồi."
"Sao em lại tự tìm phiền phức cho mình thế?" Ở đầu bên kia điện thoại, Kim Húc bất đắc dĩ hỏi, "Đã nói em đừng sáp lại trước mặt cô ấy mà, sao em lại không nghe lời vậy chứ?"
Thượng Dương nói: "Chị ấy thực sự rất thảm, với lại em cũng không có làm gì, chỉ là tiện đường cùng đi một chuyến thôi mà."
Kim Húc thật sự là không thể hiểu được, nói: "Nếu không phải hai người chúng ta đã đến với nhau, anh thực sự sẽ nghĩ là em có ý với cô ấy đó."
Thượng Dương buồn cười nói: "Bạn trai hiện tại của anh lại có ý với bạn gái cũ của anh, suy nghĩ này cũng thú vị thật đấy."
"Vậy tại sao em làm thế?" Kim Húc nói, "Em cũng không quen biết cô ấy mà, đừng có nói cái gì mà quan hệ sư tỷ sư đệ, lúc ở trường hai người cũng chưa nói với nhau được mấy câu đâu, điểm liên hệ duy nhất chỉ có anh thôi."
"Thì chính là vì anh đó." Thượng Dương nói.
Kim Húc hỏi lại, anh lại không chịu nói mà chỉ hỏi: "Anh có sắp xếp được thời gian không? Đừng chờ khi em đến Bạch Nguyên, anh lại phải tăng ca ba ngày, như vậy thì em sẽ tức giận đó."
Kim Húc nói: "Thật đúng là khó nói a, cấp cơ sở quá bận, muốn nghỉ phép cũng khó."
Thượng Dương: "..."
"Không sao, " Anh có chút thất vọng, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Có thể nhìn thấy anh, là em vui rồi."
Buổi tối ngày kế tiếp, anh và Phàn Tinh gặp lại ở sân bay, con trai của Phàn Tinh ngồi trên xe đẩy trẻ em, rất ngây thơ mà nghĩ rằng mình được đến nhà ông bà ngoại chơi.
Bạn nhỏ này rất thích Thượng Dương, khi được Thượng Dương ôm lên, nó liền nằm trong lòng Thượng Dương không chịu xuống nữa.
Phàn Tinh dỗ dành vài lần cũng không được a.
Thượng Dương nói: "Không sao đâu, bạn nhỏ này cũng không nặng."
Sau khi lên máy bay, bọn họ đều ngồi khoang hạng thương gia, Phàn Tinh cùng với con trai ngồi ở một bên, cách Thượng Dương một lối đi, đứa nhỏ ngồi ở ghế bên cạnh cửa sổ.
Phàn Tinh chủ động nói chuyện với Thượng Dương: "Trùng hợp thật đấy, mấy hôm trước chị cũng gặp lại Kim Húc ở trên máy bay, cũng là thế này, chỗ ngồi cũng không khác lắm."
Thượng Dương cũng không cố lẫn tránh đề tài về Kim Húc, lúc này thấy cô nói ra, cũng nói: "Kim Húc cũng có nói với em."
"Chị cũng đoán được." Phàn Tinh cười nói với anh, "Chị còn thắc mắc tại sao em bỗng dưng lại quan tâm đến chị như vậy, là anh ấy nhờ em đi."
Thượng Dương chỉ đành cười cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Anh cũng có tâm sự không thẳng thắng nói với Kim Húc, chính là lần trước khi nói chuyện với Viên Đinh xong, anh có hơi để ý ở trong lòng, nghe nói là Phàn Tinh chủ động nói lời chia tay, mới may mắn thoát khỏi cái tên gay tự nhiên Kim Húc này.
Khi Kim Húc còn học đại học là một ngốc tử, khuyết thiếu giáo dục giới tính nghiêm trọng, đừng nói đến chuyện muốn làm rõ tính hướng của chính mình, đến ngay cả chuyện nam nam có thể yêu nhau cũng chưa từng nghe nói qua a.
Phàn Tinh chủ động thổ lộ với hắn hai lần, hắn liền chấp nhận "yêu đương" cùng Phàn Tinh.
Nếu Thượng Dương nhớ không lầm, khi đó còn nghe nói, Kim Húc được xem như là mối tình đầu của Phàn Tinh, trước đó Phàn Tinh cũng không qua lại với nam sinh nào khác.
Phàn Tinh hẳn là thật sự từng thích người tên Kim Húc kia.
Bất quá sau đó lại quyết định chia tay, nguyên nhân là ngoại trừ việc tốt nghiệp xong phải yêu xa, thì có hơn phân nửa là vì Kim Húc kia quá ngốc, nào có ai yêu đương đã hai ba năm, mà đến tay của người yêu còn chưa từng nắm qua chứ.
Nghĩ đến bộ dạng ngáo ngơ khi đó của Kim Húc, chỉ sợ là ngay cả lời nói tâm tình gì đó cũng chưa từng nói với người ta câu nào đâu.
Nhiều năm sau Kim Húc mới hiểu được bản thân là đồng tính, lại không hiểu rõ tâm tư của chính mình với Thượng Dương khi còn ở trường đại học.
Tuy rằng không tính là cố ý gạt người, nhưng cũng đã vô tình mà hủy hoại mối tình đầu đẹp đẽ của con gái nhà người ta, đây chính là sự thật a, dù có mắng hắn một câu "tra nam" thì cũng không oan uổng chút nào nha.
Nhưng câu "tra nam" này, Thượng Dương không có tư cách mắng.
Anh với Kim Húc là một đôi, không thể nào nói không liên quan được, về tình về lý, anh thay Kim Húc quan tâm đến Phàn Tinh một chút thì cũng là chuyện đương nhiên, huống chi còn có tình nghĩa sư tỷ sư đệ nữa.
Máy bay vững vàng bay trên trời, đứa nhỏ cũng không ầm ĩ nữa, đang ngủ.
Vị