Trong thời gian chờ Thượng Dương, Kim Húc đã gọi xe xong, hiện tại, hắn thản nhiên nắm tay của Thượng Dương một đường đi thẳng đến bãi đỗ xe ngầm, vừa đi vừa hẹn địa điểm với tài xế trên app gọi xe.
Lúc đầu Thượng Dương còn có chút ngại ngùng, cho dù là đang yêu đương, nhưng hai người đàn ông công khai nắm tay nhau đi một đường như thế này, cũng không phải là thường gặp a.
Nhưng rất nhanh, cái loại ngượng ngùng này đều bị anh quên sạch, tất cả lực chú ý của anh đều bị bóng lưng cao lớn của Kim Húc hấp dẫn.
Sao lại có người ngay cả cái ót cũng soái như vậy chứ? Đây là ai a? À, ra là người yêu của mình nha.
Kim Húc nói chuyện điện thoại xong, quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt tràn đầy tình yêu say đắm cùng mê luyến của Thượng Dương.
Trên tay hắn dùng sức, kéo Thượng Dương đi nhanh về phía trước, vốn là một trước một sau, hiện tại liền thành hai người cùng sóng vai nhau mà đi.
Thượng Dương không nghĩ ra nên nói cái gì đầu tiên, cho nên cố hết sức tự nhiên mà nhắc đến chuyện trên đường: "Con trai của Phàn Tinh sư tỷ rất đáng yêu a."
Kim Húc nói: "Chắc là nó cũng biết em rất khả ái, nên mới ôm cổ của em không chịu buông đó.
May mà nó chỉ mới sáu tuổi, nếu nó hơn tám tuổi thì anh sẽ ghen đó."
Thượng Dương buồn cười nói: "Làm gì có nhóc con hơn tám tuổi nào, còn muốn người lớn ôm."
"Có anh nè, "Kim Húc nói, "Lại đây, ôm anh một cái đi."
Hắn thực sự đưa tay ra muốn ôm tới, Thượng Dương vội vàng quát bảo ngưng lại: "Anh đừng có làm bậy."
Kim Húc thu tay lại, hắn chỉ muốn đùa một chút thôi, cũng không thật sự muốn làm chuyện khoa trương như vậy ở nơi đông người như thế này.
Hai người đi vào thang máy xuống bãi đỗ ngầm, trước khi thang máy đóng cửa, có một người qua đường cũng đi vào, hai người bọn họ tự động lui về phía sau.
Người qua đường kia kinh ngạc nhìn thoáng qua bàn tay đang đan vào nhau của bọn họ.
Thượng Dương rũ mắt, không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy có chút xấu hổ.
Vẻ mặt của Kim Húc như kiểu nhìn cái gì, rồi càng nắm chặt tay của Thượng Dương hơn.
Tới địa điểm hẹn trước với lái xe, xe còn mấy phút nữa mới đến, xung quanh cũng có hơn mười vị khách vừa xuống máy bay cũng đang chờ xe.
Thượng Dương rút tay mình về, đút vào trong túi áo.
Kim Húc không hài lòng nhìn anh.
Cả người Thượng Dương đều không được tự nhiên, hỏi: "Khách sạn anh đặt cách chỗ này xa không?"
"Không xa, khoảng nửa giờ." Kim Húc dừng một chút, đè thấp giọng xuống hỏi lại, "Không nhịn được rồi hử?"
Thượng Dương: "..."
Anh không muốn nói chuyện với Kim Húc, quay đầu nhìn xem xe đến chưa.
Kim Húc nhìn sườn mặt anh một lát, nói: "Em..."
Thượng Dương: "Cái gì???"
Kim Húc nhấp nhấp môi, mới nói: "Hôm nay em đẹp thật."
Thượng Dương không vui nói: "Chỉ hôm nay mới đẹp thôi à?"
Nhưng thật ra anh lại rất vui vẻ, biết Kim Húc ở bên mình, còn vì mình mà điên cuồng động tâm.
Hơn nửa giờ sau.
Đến cửa phòng khách sạn, Thượng Dương kéo hành lý vào.
Kim Húc khóa cửa phòng, đem áo khoác của hai người mắc lên giá áo.
Dọc theo đường đi hai người gần như không nói chuyện.
Nội dung nói chuyện của hai người, hoặc là có liên quan đến nghề nghiệp, hoặc là có liên quan đến tình yêu, đều là mấy đề tài không thích hợp để tài xế trên app đặt xe nghe thấy.
"Lúc nói chuyện với Phàn Tinh sư tỷ ở trên máy bay," Thượng Dương định nói một vấn đề nghiêm túc trước, "Chị ấy nói..."
Kim Húc đóng cửa tủ quần áo rầm một cái, ngữ khí không tốt nói: "Có thể đừng nói về người khác hay không?"
Thượng Dương: "..."
Kim Húc bước qua đây, anh không kiềm được mà có chút khiếp sợ, lùi về sau nửa bước, lại bị Kim Húc nhanh chóng cầm lấy cổ tay kéo anh đến trước mặt mình ôm lấy.
Hai người gần nhau trong gang tấc, hô hấp lần lượt thay đổi.
"Còn nói chuyện không?" Kim húc cọ cọ chóp mũi anh, nhẹ giọng nói, "Đến, nói tiếp đi."
Ngực Thượng Dương phập phồng, thắt lưng căng chặt, nói: "Nhìn dáng vẻ này của anh, có chút nào là muốn nghe em nói không?"
Kim Húc nói: "Quả thật là không muốn nghe em nói, muốn nghe em rên hơn."
Hắn nói xong thì bắt đầu hành động.
Thượng Dương nội tâm giãy dụa, cũng muốn nhanh một chút bắt đầu, nhưng lại có chút khiết phích nên còn muốn tắm rửa trước, "Chờ chút, anh đừng...!Em..."
Kim Húc hôn anh, không cho phép anh tiếp tục nói.
Trong khoảnh khắc anh bị hôn đến đầu óc choáng váng, không tự giác mà phối hợp lại, bất tri bất giác đã bị lột s4ch sẽ, dùng một loại góc độ xấu hổ mà nằm lên gối.
Trước nay anh vẫn chỉ biết phát ra tiếng rên rất nhẹ, không để ý đến mấy câu hỏi kỳ quái gọi là tình thú của Kim Húc, khi bị hỏi đến nóng nảy, còn có thể cắn người.
Nhưng Kim Húc không ngại vẫn kiên trì hỏi, thậm chí còn có xu thế hỏi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu xa.
Đây là lần thứ bảy, đối với hai người mà nói đều có chút đặc biệt.
Thượng Dương không có cách nào tắm rửa trước khi bắt đầu, sau khi kết thúc thì có chút canh cánh trong lòng, ửng hồng trên mặt vẫn còn chưa rút bớt, anh liền tức giận đá văng Kim Húc, một mình đi tắm.
Kim Húc lại nhất thời nảy lòng tham, cho ra một cái phát hiện mới: gương to, rất thú vị nha.
Một lát sau, Thượng Dương từ phòng tắm đi ra, quấn khăn tắm bước đến vali hành lý của mình, sau đó ngồi xổm xuống tìm áo ngủ mà mình mang theo để thay.
Kim Húc lắc lư chân ngồi trên giường, chuyên chú nhìn anh.
Anh tìm được đồ ngủ, cởi khăn ra.
Kim Húc huýt sáo một tiếng.
"Bệnh thần kinh à, " Thượng Dương thật sự là không muốn hiểu cái lạc thú này của hắn, "Cũng không phải là anh không có?"
"Không giống mà." Kim Húc nói, tầm mắt chuyển động lên xuống, nói: "Em thật sự rất trắng đó."
Thượng Dương hiểu được cái ý tứ kia của hắn chính là không đủ, nhưng kế tiếp còn đến ba ngày hai đêm, anh nói sang chuyện khác: "Anh còn chưa có thành thật khai báo, rốt cuộc là có phải anh bỏ việc tới đây không? Không phải đã nói là không tìm được ngày nghỉ sao?"
Kim Húc chẳng những xin nghỉ phép được, mà còn vừa lúc có người quen muốn đi du lịch tết nguyên đán, muốn đi về phía nam, từ Bạch Nguyên trực tiếp lái xe đến sân bay tỉnh rồi lên máy bay, cho nên hắn liền đi nhờ xe của người ta, một đường dùng tốc độ cao chạy đến sân bay, vừa kịp trước khi Thượng Dương xuống máy bay, tới nơi rồi đứng chờ để đón người yêu.
Chủ nhiệm Thượng cài chặt nút áo ngủ, cố ý phát ra quan uy thật lớn, nói: "Cục phó Kim, sao trong điện thoại không nói hả? Nếu em không cẩn thận đổi sang đi tàu lửa, ngồi tàu lửa đi rồi thì ai sẽ chịu trách nhiệm trong chuyện này đây?"
"Không phải là cố ý không nói," Kim Húc nói, "Mấy phút trước khi tan tầm mới xác định được, vốn là nguyên đán còn phải trực nữa."
Nhiệm vụ trực ban ở cấp cơ sở là một cây củ cải cũng là một cái hố, hắn xin nghỉ phép, chắc là đã tìm được người trực thay cho hắn.
Thượng Dương nói: "Ngày lễ lớn như vậy, người khác cũng muốn về nhà với người thân, như vậy có được không?"
Kim Húc nói: "Không được, anh cầu ông nội xin bà nội, còn đồng ý lúc về sẽ mời cơm, nợ một vòng ân tình lớn cuối cùng mới tìm được người đồng ý trực thay anh đó."
Thượng Dương: "..."
"Tưởng thật à?" Kim Húc cười cười nói: "Không đùa em nữa, mấy đồng nghiệp của anh lòng dạ đều rất tốt, sợ anh cô độc cả đời, vừa nghe nói em đến, một đám liền tranh nhau muốn trực thay anh."
Thượng Dương chậm một nhịp mới phản ứng lại: "Nghe nói em đến? Bọn họ cũng biết? Anh...!Anh come out rồi sao?"
Đến lúc này anh đột nhiên nhớ lại, lần trước ở Bạch Nguyên nhìn thấy nhóm đồng nghiệp của hắn, đặc biệt là vị Lịch Kiệt đứng đầu đội hình sự kìa, thái độ đối với anh, khó trách lại như vậy, thì ra...?!
"Không tính là come out, mấy người quan hệ thân mới biết được." Kim Húc nói.
Thượng Dương xấu hổ, lại không nhịn được nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Kim Húc nhướng mày, hỏi: "Em không muốn để cho người khác biết sao?"
Thượng Dương chỉ là có chút sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến công việc và tiền đồ của Kim Húc, còn bản thân anh thì không sao cả.
Anh còn chưa kịp biểu đạt ý nghĩ này, Kim Húc đã đổi thành ngữ khí khó chịu nói: "Anh hiểu, chủ nhiệm Thượng, anh biết nên làm thế nào rồi."
Thượng Dương nghi ngờ hỏi: "Tức giận sao? Em cũng không nói là không cho anh nói với người khác mà."
"Dù sao thì chờ lần sau em đến Bạch Nguyên lần nữa," Kim Húc nói, "Anh sẽ nói trước với bọn họ, bảo bọn họ giả vờ không biết em là lão bà của anh."
Thượng Dương: "..."
Trong mắt Kim Húc hiện lên ý cười, không nói giỡn nữa, nghiêm mặt nói: "Biết là em lo lắng cho anh, không có việc gì, không có ảnh hưởng gì đâu."
Tình hình mấy năm gần đây, chỉ cần đừng quá mức công khai, không làm ảnh hưởng đến công tác, thì ngược lại quả thật là không có vấn đề gì cả.
Kim Húc không sao cả nói: "Cho dù lỡ như có, anh cũng chịu được."
"Vậy," Thượng Dương có chút cảm động, nhưng lại cố ý trêu chọc nói, "Chờ khi đến Bạch Nguyên lần nữa, em cũng giả vờ không biết bọn họ cũng biết.
Chỉ cần em không xấu hổ, thì người khác sẽ lúng túng nga."
Kim Húc nói: "Ừm."
Thượng Dương nói: "Buổi chiều ngày thứ ba em sẽ bay về."
Anh thảo luận với Kim Húc một chút ba ngày này sẽ làm gì, anh đã tới tỉnh thành này mấy lần, nhưng đối với địa phương này cũng không quá quen thuộc.
Bất quá mùa đông rất lạnh, anh cũng không muốn ra ngoài chơi lắm, nhưng chung quy cũng không thể cứ ở lỳ trong khách sạn ba ngày được.
Kim Húc