Tử Kì lên ngôi vốn là chuyện mà Di Nguyệt biết trước, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Cũng phải, nếu hắn thật sự trọng sinh thì đường đi nước bước của mọi thứ hắn đều nắm trong lòng bàn tay, có gì khó chứ? Nhưng hình như cũng có chút sai khác.
Kiếp trước, Thái tử là bị hắn độc chết ngay tại Đông cung.
Mất tích? Chắc cũng không phải mối đe dọa lớn.
Dẫu sao nguyên Thái tử Doãn Quân Thụy cũng chỉ là một kẻ tham lam, ngốc nhếch chỉ giỏi ăn chơi.
Hắn ta cũng không thể làm ra được điều gì có thể đe dọa tới Tử Kì.
Mà nếu hắn đã lên ngôi, vậy chắc cũng sắp tuyển phi tần hậu cung.
Kiếp này… có lẽ…
“Công chúa có gì phiền muộn sao ạ?”
“Không có.
Chỉ là nhớ cố nhân một chút mà thôi…” Cây trâm khắc hoa ô đầu vẫn còn được cất kĩ trong ngăn tủ.
Có lẽ hắn không muốn nàng trả nợ nữa…
…
Xuân qua hè tới, thu đi đông về, chẳng mấy chốc mà lại một năm nữa trôi qua.
Hôm nay là một ngày trọng đại mà cả Vệ quốc đã chuẩn bị kĩ trong hơn một tháng qua.
Sinh thần mười tám tuổi của Thập tam hoàng tử, hay nên gọi là Phiên vương và Cửu công chúa điện hạ.
Từ ngày hôm nay, nhiều người chuyển sang gọi nàng bằng phong hào hơn.
Thiên Di công chúa, đệ nhất mỹ nhân Vệ quốc.
Lần này sinh thần đồng thời cũng là đại lễ cập kê của công chúa, kinh thành vô cùng náo nhiệt.
Không chỉ vương tôn công tử mà cả cả các quốc gia lận cận cũng nhận được thiếp mời.
Di Nguyệt ngồi trên cao, nhìn biển người bên dưới mà không khỏi thở dài.
Nặng quá! Nặng quá đi mất! Chỗ phục sức này sao lại nặng như vậy!?
Lại nói, hết người này tới người khác lên chúc mừng kèm gửi quà.
Hàng loạt công tử, theo thứ tự gia thế tài năng đi lên.
Di nguyệt đều mỉm cười đáp lễ, chỉ một nụ cười giai nhân cũng đủ làm đám thanh niên kia si ngốc hồi lâu.
Kẻ trấn tỉnh nhất cũng không khỏi nhìn nàng chăm chú.
Tỉ như đôi mắt nóng bỏng của một kẻ đang dán lên người nàng lúc này.
Hoàng đế của Thục quốc, Khương Lập Thành.
Một vị hoàng đế còn khá trẻ, hơn nàng mười tuổi và vẫn chưa có hậu vị.
Hắn vì muốn chiêm ngưỡng nhan sắc của đệ nhất mỹ nhân trong lời đồn mà chạy tới tận đây.
Và ngay khi nhìn thấy nàng, hắn đã sa vào lưới tình.
“Công chúa, Hoàng đế của Thục quốc cứ nhìn người mãi, vừa nhìn vừa cười.
Nô tỳ nghe nói y còn chưa có hoàng hậu, có khi nào…” Hạ Uyển nhanh nhảu hỏi khẽ bên tai nàng.
Di Nguyệt liếc nhìn y, ngoại hình cũng rất ưa nhìn, đoán rằng cũng thu hút không ít ong bướm.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy, y không quá nổi bật.
Ừm, so với một người thì đúng là còn kém xa.
Lúc Di Nguyệt ngồi vào bàn thưởng tiệc vẫn không khỏi thu hút ánh nhìn.
Mỹ nhân xinh đẹp diễm lệ, dù chỉ là ngồi không cũng đủ khiến người khác xiêu lòng.
Còn nàng lại chẳng chú ý tới, ánh mắt vẫn chăm chú tìm kiếm.
Tử Kì, hắn không tới sao?