Việc mà không ai ngờ tới chính là đang lúc Tử Kì còn ở Vệ quốc thì ngay trong ngày thứ hai, đoàn sứ thần của Thục quốc cũng ghé qua với ý định tương tự.
Không chỉ Thục đế đến mà còn dẫn theo cả công chúa bên ấy, tên là Diễm An.
Diễm An lớn lên cực kì quyến rũ bắt mắt, lả lơi như ong bướm, hoàn toàn không có dáng vẻ đoan chính mà một trưởng công chúa nên có.
Nếu không phải trước kia đã từng nghe nói nơi này cũng có một cô công chúa rất được sủng ái tên Diễm An, có lẽ nàng sẽ nghĩ nàng ta là vũ công mà Thục đế mang theo.
Lần đầu diện kiến ca ca nàng và cả Tử Kì trên thánh điện, nàng ta đều mang theo vẻ si mê điên cuồng với cả hai, thậm chí còn không chút che giấu.
Đồng dạng với nàng ta, Thục đế cũng không che giấu tham vọng trên người nàng.
Mục đích mà hắn tới đây cũng không quá khó đoán, vẫn là cầu thân và tình thế này đã đặt Vệ quốc vào thế khó.
Sính lễ mà Thục đế mang tới không chỉ là cam kết không có chiến tranh mà còn hỗ trợ toàn lực cho Vệ quốc nếu Tây Vực tấn công, đồng thời còn hào phóng nhượng lại một phần đất của mình.
Trước mắt, nhìn sính lễ mà Thục quốc đưa ra có vẻ lời hơn rất nhiều, nhưng phụ hoàng nàng có vẻ không vui cho lắm.
“Thục quốc này trước nay nhìn an phận, thực chất là những con cáo già gian xảo độc ác.
Chúng đã chuẩn bị binh lực từ rất lâu rồi.
Hơn nữa, bản tính của chúng hoang *** vô độ, lăng nhăng đa tình.
Nguyệt nhi gả sang đó sợ là chịu khổ nhiều.” Phụ hoàng giải thích.
“Cũng chẳng phải việc gì to tát cả, Vệ quốc từ lâu đã luôn đề phòng, hơn nữa vùng đất kia tuy rộng nhưng cũng chẳng trù phú.”
“Nguyệt nhi, không cần nghĩ ngợi nhiều, tuyệt đối đừng chấp nhận lời cầu thân của hắn.” Ca ca nàng, lúc này nên gọi là Thuận Thiên đế, vỗ đầu nàng nói.
“Nếu đã không thích, vậy không cần chọn ai đâu.”
…
Vốn định như vậy, nhưng sau đó Di Nguyệt lại biết được, đêm trăng thanh tối hôm trước, Diễm An công chúa đã bày tỏ diễm ý với Tử Kì.
Nàng ấy nhân lúc Tử Kì đi dạo đã tiến đến trước mặt hành lễ, lại cười câu dẫn, nói: “Không giấu gì bệ hạ, hoàng huynh dẫn ta tới, cốt yếu là để xem… liệu tâm ý bệ hạ thế nào? Không bằng liên hôn với Thục quốc ta, của hồi môn gả công chúa là ta đi cũng không kém phần sính lễ đón tân hậu mà hoàng huynh đưa ra.”
“Sính lễ thế nào?” Tử Kì nhíu mày.
Diễm An nghe thế, ý cười lại càng sâu hơn, đáp: “Một cam kết không có chiến sự, hỗ trợ hoàn toàn binh lực nếu Tây Vực tấn công và một vùng đất rộng lớn.
Không biết… ý của bệ hạ thế nào a?” Nàng ta lả lướt hỏi, bên môi vẫn luôn thường trực nụ cười quyến rũ.
Tử Kì cau mày, đáp: “Một cam kết cũng không giữ nổi đám binh mã của các ngươi, sự hỗ trợ