Ngày lành tháng tốt, khắp hoàng cung Vệ quốc trang hoàng đỏ rực, ai ai cũng mang sắc mặt vui tươi hớn hở đến mừng.
Dân chúng khắp kinh thành và Sa châu – đất phong của Thiên Di trưởng công chúa đều mở tiệc ăn mừng.
Tiệc lớn chẳng kém gì đại điển phong hậu hay đại hôn của Thái tử, sính lễ xếp đầy sân.
Thuận Thiên đế cũng ban lệnh ân xá, mở sạp chia thức ăn cho người nghèo.
Ai ai cũng cảm thán, đó là một ngày vui.
Di Nguyệt mặc một thân giá ý đỏ rực được may bằng thứ gấm lụa quý giá nhất, những mũi thêu khéo léo được nàng tỉ mỉ chuẩn bị trong thời gian qua sáng lên rực rỡ.
Lại thêm bộ trang sức quý báu trên người, còn có hài thêu do đích thân Thái hậu chuẩn bị.
Bởi vì lễ này trước ở hoàng cung Vệ quốc, chỉ thực hiện một số lễ bái và đón dâu nên Di Nguyệt không dùng khăn thêu mà dùng quạt che mặt lại.
Nàng nhìn hắn, gương mặt tuấn lãng cương nghị không lộ ra nhiều ý cười, nhưng ánh mắt cũng dịu đi phần nào.
Nàng chớp mắt, hàng mi dày khẽ rung động.
Vậy là, lại gả cho hắn rồi… Đại hôn này thật lớn, thật long trọng, thật khác kiếp trước.
Để đến Lạc quốc kịp ngày nên đoàn đưa dâu khởi hành sớm, Thái thượng và Thái hậu đích thân tiễn nàng, còn có một số tướng lĩnh dẫn đầu.
Di Nguyệt được Tử Kì đỡ lên kiệu hoa, hắn cưỡi ngựa đi trước.
Đoàn người di chuyển nhanh, sang đến trưa ngày thứ hai đã đến được chân núi Cấm.
Tại đây, Di Nguyệt buộc phải chia tay phụ mẫu.
“Phụ hoàng… mẫu hậu…” Nàng không nhịn được mà khóc, Thái hậu thấy thế, ôm nàng dỗ dành: “Khóc cái gì, bây giờ đã gả đi rồi, không thể tùy ý nhõng nhẽo như trước.” Tuy nói thế nhưng mắt Thái hậu cũng đã đỏ hoe.
“Phải sống tốt, giống như ở Vệ quốc trước đây.
Nếu chịu ủy khuất thì cứ quay về, phủ trưởng công chúa luôn để sẵn cho con, không cần e sợ.” Quang Thuận đế cũng dặn dò, ngậm ngùi nhìn đoàn xe đi khuất.
Mãi đến khi đoàn ngựa xe đi khuất dạng, ông mới thở dài: “Về thôi, con bé sẽ sống tốt.”
Những việc cần dặn họ cũng đã dặn xong từ sớm, cũng sớm chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng phút chia ly quả thật không dễ dàng.
Nói phụ mẫu gả con gái đi như cắt đi một phần xương thịt, quả thật không sai.
Di Nguyệt cũng không khá hơn, mắt nàng vẫn buồn buồn ngoảnh lại phía sau.
Tử Kì không khỏi đi lên an ủi một tiếng: “Đừng đau lòng, nàng sẽ còn được về thăm.”
“Thần thiếp đã biết.” Di Nguyệt gật đầu cho có lệ, Tử Kì cũng biết không còn cách nào nên đành thôi, chỉ là sai người mang thêm cho nàng vài món trái cây và tráng miệng để nàng khuây khỏa.
Cả bốn nha hoàn thiếp thân đều được đi cùng nàng, ngoài ra còn có thêm một đoàn tùy tùng theo sau làm của hồi môn cho trưởng công chúa.
Đoàn đưa, rước dâu hoành tráng như thế, nhưng không ai ngờ được vậy mà lại xảy ra sai sót.
Buổi đêm, đoàn tùy tùng ghé một khách điếm để nghỉ chân.
Khách điếm này cũng được chuẩn bị trước, trên dưới không có khách và có ám vệ, quân lính canh