Biên tập: Ginny.
Đại điển sắc phong tiến hành ở Tuyên Chính Điện, bên ngoài điện văn võ bá quan đã xếp thành hàng nghiêm trang đứng đợi, cấm vệ quân canh gác khắp trong ngoài hoàng thành, thảm đỏ trải dài đến kim loan bảo tọa, nhóm người gần vị trí bảo tọa nhất là các vị hoàng thất tông thân Cố Thị.
Thành vương ngày hôm nay khoác lên mình triều phục thân vương, vì phải đứng chờ mòn mỏi, hai mắt ông bắt đầu lim dim, đầu cũng gà gật, một vị đại thần đứng cạnh huých nhẹ Thành vương một cái, ghé vào tai ông thì thầm: “Vương gia, thời thần đã đến, sao mà bóng dáng bệ hạ và phượng quân vẫn chưa thấy ấy nhỉ, ngài xem, có cần phái người…”
Thành vương mở mắt, ngắt lời: “Thánh ý là thứ mà ngươi có thể phỏng đoán được à? Tiếp tục đợi đi.”
Đại thần nọ líu ríu vâng dạ, không dám nhắc thêm một lời nào nữa.
Thành vương xùy một tiếng, tính nết thằng cháu kia của ông ông vẫn hiểu phần nào, bảo bối trông mong nhiều năm hôm nay cuối cùng cũng đã đến tay thì còn tâm tư đâu mà nhớ mong tới đại điển nữa, không chừng đã vui tới nỗi bản thân là ai cũng không nhớ nữa là, nếu lúc này dám tới phá hư chuyện tốt của ranh con đó, cho dù ông có là hoàng thúc ruột thịt cũng chẳng còn quả ngọt nào để ăn đâu.
Ôi chao, cái vị trí chim đầu đàn này ai muốn làm cứ việc làm đi, dù sao cũng không phải là ông.
Giờ lành từng chút trôi qua, lòng người trong điện bắt đầu rục rịch, tiếng nghị luận cũng râm ran tứ phía, có vài vị hoàng thất tông thân cảm thấy mất mặt đã sai người đi thỉnh thái hậu nương nương và thái hoàng thái hậu đến chủ trì đại cuộc, nhưng đợi mãi vẫn chẳng có được hồi âm.
Hai người nữ nhân tôn quý nhất Đại Khâu từ trước tới nay đều không phải hạng người lương thiện gì, vậy mà sau khi tân đế lên ngôi, hai người ấy không hiểu sao lại nổi tâm Bồ Tát, ngày ngày an ổn yên bình, hòa hòa khí khí, không mảy may có ý chen tay vào việc triều chính, ước chừng đã không trông cậy gì được nữa rồi.
Nhưng dù sao cũng là mặt mũi hoàng thất, Thành vương dẫu mặt dày tới đâu đến thời khắc mấu chốt cũng không thể thờ ơ tiếp được, ông lặng lẽ nhích tới bên cạnh thừa tướng đương triều, nở nụ cười đến là ôn hòa: “Diệp tướng này, ngài vừa là đế sư vừa là quốc trượng, bệ hạ lại làm ra việc mất thể thống thế này, ngài xem, có phải nên…”
Diệp Nham Bách chỉnh trang lại ống tay áo, bình tĩnh đáp: “Thỉnh vương gia cân nhắc, hôm qua phượng quân đã chuyển tộc phổ, không còn là con cháu Diệp gia chúng ta rồi, làm gì có cái danh quốc trượng chứ, hơn nữa, bệ hạ lập hậu là quốc sự, nhưng cũng là gia sự, thần không tiện hỏi tới, vương gia đứng ra thì tốt hơn.”
Thành vương chửi thầm một câu cáo già, miệng lại không tài nào phản bác.
Lại qua thêm hai canh giờ, mặt trời trông chừng sắp xuống núi tới nơi, lúc này tổng quản thái giám mới chạy đến phụng lệnh truyền ý chỉ của hoàng đế, tuyên chư vị đại thần đến Vạn Hoa Điện tham dự yến tịch.
Đại điển phong hậu thì lại chẳng nhắc một câu nào.
Từ xưa đến nay đại điển phong hậu luôn là đại sự của một nước, nửa đường tuyệt đối không có chuyện nói hủy là hủy như vậy được, lẽ nào vị phượng quân vừa tiến cung kia làm ra chuyện gì không thỏa đáng rồi?
Tất cả mọi người không hẹn lén nhìn về phía phụ tử Diệp gia, Diệp Nham Bách và Diệp Trọng Huy vẫn trưng ra đúng một khuôn mặt thờ ơ lạnh nhạt, không thể nhìn ra một chút manh mối nào, chư vị đại thần đành thu lại ánh mắt, châu đầu nhỏ giọng nghị luận, cứ thế rì rầm cho tới khi đến Vạn Hoa Điện.
Diệp Nham Bách vuốt râu, lầm bầm: “Thật không thể tin được.”
Không biết là đang nói ai, chỉ thấy Diệp Trọng Huy đi bên cạnh nhỏ giọng đáp lại một câu, dường như đang phụ họa lời cha mình vừa nói.
Tử Thần Cung.
Mấy ngọn nến long phượng miệt mài nhảy nhót soi sáng căn phòng ngập trong không khí mập mờ.
Diệp Trọng Cẩm quấn mình trong chăn, cả giận mắng: “Ngài tự đi đi, ta có chết cũng không ra khỏi cửa nửa bước, chẳng thà để bọn họ cho rằng ta không được sủng ái, còn hơn là bị chỉ trỏ bàn tán khắp nơi.”
Cố Sâm ôm cả người và chăn vào lòng, kéo chăn ra một khe nhỏ, hôn lên trán thiếu niên toàn thân mềm nhũn trong chăn một cái, cười nói: “Sao lại không được sủng ái, A Cẩm còn ngại trẫm yêu thương chưa đủ ư?”
Diệp Trọng Cẩm càng nổi điên: “Cầm thú! Háo sắc!”
“Trẫm yêu thương ái thê của mình về tình về thì lý có gì sai? Sao lại là cầm thú được? Còn háo sắc thì trẫm nhận, trẫm chỉ hận không thể chết luôn trên người A Cẩm, bao nhiêu cũng thấy yêu thương A Cẩm chưa đủ.”
Diệp Trọng Cẩm vừa thẹn vừa giận, khắp người đỏ lên, sườn cổ như ngọc đẹp đến chấn động lòng người, hai mắt Cố Sâm không tài nào rời nổi, lồng ngực như thiêu như đốt, vừa nóng lại vừa khát.
Hắn nặng nề phun ra nhiệt khí: “A Cẩm, nếu còn quyến rũ trẫm nữa, bữa tiệc đêm nay sợ là không tham gia được mất.”
Diệp Trọng Cẩm ngu người luôn rồi, y cao giọng hỏi: “Ta quyến rũ ngài á?”
Cố Sâm xoa lên cổ y, ngón tay dịu dàng vuốt ve đường cổ duyên dáng của y, như muốn dùng hành động nói với y rằng, y làm sao quyến rũ mình – A Cẩm của hắn chỉ cần xuất hiện trước mặt hắn thôi là đã đoạt hồn đoạt phách hắn rồi.
Diệp Trọng Cẩm cãi không lại, buồn bực im luôn, Cố Sâm hạ giọng dụ dỗ: “A Cẩm không muốn gặp phụ thân và ca ca mình sao? Hôm nay mà không gặp, e là trong khoảng thời gian tới sẽ không thể gặp được.”
Diệp Trọng Cẩm vén chăn ra, liếc Cố Sâm một cái.
Gương mặt y vốn đã tuyệt sắc khuynh thành, lúc này lại nhuộm trong mị diễm không lời nào tả được, Cố Sâm thích tới nỗi lồng ngực tê rần, chỉ hận không nuốt luôn người này vào bụng, ăn đến xương cốt chẳng còn.
Hắn kéo người vào lòng, nhíu mày trầm tư chốc lát, buông tiếng thở dài: “Thôi vậy, trẫm đi một mình, dáng vẻ này của A Cẩm trẫm cũng không nỡ để kẻ khác thấy được.”
Diệp Trọng Cẩm bật cười, cho rằng Cố Sâm đang đùa với mình.
Nào ngờ Cố Sâm vậy mà lại sai người trình lên một bộ y phục bằng tơ tằm khá mỏng, tự tay mặc lên cho y, sau đó thuần thục nhét người trở lại vào chăn, hôn lên trán quân hậu mình một cái, dịu dàng nói: “Trẫm đi một lát sẽ về, A Cẩm ở đây đợi trẫm.”
Nói xong, lại hôn lên mắt y rồi đứng dậy sải bước ra ngoài.
Diệp Trọng Cẩm sững ra một đỗi, mãi sau mới hốt hoảng nhận ra, người nọ thật sự để cho vị phượng quân vừa được tấn phong là y không xuất hiện trong đại điển phong hậu thật luôn.
Cũng tốt, bây giờ toàn thân Diệp Trọng Cẩm không chỗ nào là không ê ẩm, đi chỉ tổ xấu mặt mà thôi.
Y gọi vọng ra ngoài một tiếng, Cố Sâm quả nhiên để lại thân tín bên cạnh y, đối phương quỳ xuống trước mặt y chờ nhận lệnh.
Diệp Trọng Cẩm nói: “Chuyển lời cho bệ hạ, uống ít rượu thôi, nếu không đêm nay không cần trở về Tử Thần Cung nữa.”
Nam tử trầm mặc một lúc lâu mới thấp giọng đáp: “Vâng.”
Nháy mắt biến mất trước mắt y.
Diệp Trọng Cẩm ngáp một cái, kéo chăn vùi đầu ngủ tiếp, hôm nay có được gặp người nhà hay không cũng không sao, dù sao ngày mai y cũng xuất cung, y còn chuyện quan trọng cần làm.
Trong Vạn Hoa Điện, yến hội rộn ràng, hoàng đế xuất hiện nói vài câu mang tính hình thức rồi ngồi xuống uống rượu xem ca vũ, gương mặt Hoàn Nguyên đế trước nay không bao giờ lộ ra xúc cảm, hôm nay cũng không ngoại lệ, nếu bảo có gì khác lạ thì chỉ có đúng một điều, ca vũ đã đổi qua mấy lượt rồi mà phần rượu trước mắt đế vương chỉ mới vơi đi một ít.
Tửu lượng của Hoàn Nguyên đế rất cao, do mấy năm ở trong binh doanh cùng ăn cùng ngủ với các chiến sĩ sa trường tôi luyện được, bản thân Hoàn Nguyên đế nghe đâu cũng cũng rất thích rượu, hôm nay là ngày vui trọng đại, vậy mà hoàng đế chỉ thờ ơ uống một hai chung cho có, bên dưới đã có không ít người bắt đầu gảy bàn tính trong lòng.
Tuy đồn rằng nhị công tử Diệp gia kia rất đẹp, trời sinh đã được ưu ái cho một túi da kim ngọc hơn người, nhưng bên trong tiếc thay chỉ là phường mục rỗng ăn chơi, dốt văn nát võ, kim thượng của bọn họ nổi tiếng là bậc minh quân văn thao võ lược, đối lập rõ ràng như vậy, nhìn vị kia không vừa mắt cũng không lạ.
Yến hội qua quá nửa, Cố Sâm theo lệ phong thưởng cho Diệp gia, nhưng địa vị của Diệp Nham Bách đã cao chạm nóc mất rồi, còn An Thị thì đã được phong cáo mệnh từ lâu, Diệp Trọng Huy tuổi còn trẻ đã dùng thực lực tiến vào
nội các, nhìn tới nhìn lui, nhà họ chẳng còn gì để cất nhắc thêm được nữa, chỉ đành ban thưởng kim ngân châu báu và ít gấm vóc lụa là.
Trong khoảnh khắc ấy, không ít người rạo rực mỏi mắt chờ xem màn kịch của Diệp gia, đồng thời cũng có không ít người bắt đầu rục rịch tâm tư.
Diệp Trọng Cẩm không cho Cố Sâm uống rượu, hắn chỉ có thể ngồi không xem ca vũ, những ca cơ bên dưới không ngừng phô ra tư thế quyến rũ mỹ miều, Cố Sâm càng nhìn càng chướng mắt, mới vừa nãy thôi trong lòng hắn ôm một khối ngọc thạch tinh khiết của dao trì trên cõi thiên cung, bây giờ nhìn những người khác chỉ thấy như hạt bụi phong trần, càng nhìn càng không vừa mắt.
Hắn liếc mắt nhìn quanh một lượt, đêm nay trừ Trấn Viễn Hầu bị hạ lệnh tạm giam ở Hầu phủ, đại thể các quan viên đều có mặt, thế mà lại thiếu mất bóng dáng của Mạc Hoài Hiên.
Mạc Hoài Hiên làm việc gì cũng thỏa đáng trước sau, nếu vắng mặt, hẳn là có chuyện quan trọng không thể bỏ, nhưng phải là chuyện quan trọng gì mà đến cả hoàng đế như hắn cũng không biết?
Lúc này, có người trình lên một phong thư mật báo, Cố Sâm mở thư ra, đọc tới đọc lui hai lượt, đột nhiên bật ra tiếng cười trầm lạnh lẽo.
Tiếng cười của hắn không lớn, nhưng rất có lực uy hiếp, ca vũ nháy mắt đều chững lại, các vũ cơ cuống cuồng quỳ rạp xuống dập đầu xin bệ hạ thứ tội.
Các đại thần đang nâng chung cạn chén, nhóm hoàng thân quốc thích đang vui vẻ nói cười, đến cả thái hậu đang dùng thiện trên bảo tọa cùng thái hoàng thái hậu cũng đồng loạt khựng lại, trên mặt đều hiện vẻ lo sợ hoang mang.
Mục thái hậu lên tiếng: “Hoàng đế, cớ gì lại nổi giận, là kẻ nào không có mắt chọc giận hoàng đế?”
Cố Sâm chưa mở lời, những người ngồi bên dưới đã trăm người như một âm thầm đoán rằng đứa con thứ bị Diệp gia chiều hư kia phỏng chừng đã chọc giận hoàng đế rồi, lương duyên trời ban thì sao chứ, làm sao so được với lòng của đế vương.
Mục thái hậu cũng nghĩ tới đại điển phong hậu, lúc đó có người đến Từ Ninh Cung xin thái hậu ra mặt chủ trì, Mục thái hậu nào dám nhúng tay vào chuyện của hoàng đế, hơn nữa bản thân thái hậu cũng rất kiêng kỵ Diệp gia, vì vậy chỉ giả vờ không nghe không biết.
Nhưng đã đến nước này, thái hậu không thể tiếp tục giả ngu được nữa, bà nhẹ giọng khuyên nhủ: “Hôm nay là ngày đại hỷ, vạn sự nên dĩ hòa vi quý, phượng quân tuổi còn quá nhỏ, có điểm nào chưa tốt, hoàng đế hãy khoan dung một chút.”
Cố Sâm nhướng mày nhìn Mục thái hậu: “Mẫu hậu nói những lời này nhi thần nghe không hiểu lắm.”
Mỗi từ mỗi chữ như búa tạ nện thẳng vào lòng mọi người. Khí thế Hoàn Nguyên đế rất cường hãn, còn thiên về kiểu bá đạo bức người, lúc này hoàng đế chỉ vừa lộ ra vẻ mặt không vui, bên dưới đã có không ít người toát mồ hôi lạnh.
Lại nghe hoàng đế trầm giọng: “Phượng quân sao lại có điểm không tốt được, lời như vậy mẫu hậu về sau đừng nên lặp lại.”
“…”
Văn võ bá quan đều ngây người như phỗng cả rồi.
Mục thái hậu nghe xong, gương mặt cố giữ vẻ trầm tĩnh cũng xuất hiện một vết nứt: “Nếu không phải vấn đề ở phượng quân, vậy đại điển phong hậu hôm nay sao lại…”
Cố Sâm ngắt lời: “Phượng quân từ nhỏ đã yếu, còn mang bệnh trong người, triều phục phượng mão quá nặng, hại phượng quân mất sức rất nhiều, đại điển phong hậu, tế tự triều bái, cái nào cũng phiền phức kéo dài, thân thể phượng quân sợ là không chịu được, nếu giữa chừng xảy ra bất trắc gì, không phải là quá bất kính với tổ tiên sao, vì vậy trẫm miễn cho phượng quân những lễ tục ấy, đợi khi nào sức khỏe phượng quân tốt lên rồi bổ sung sau.”
Mục thái hậu líu cả lưỡi: “Bổ sung sau…”
Cố Sâm gật đầu: “Đúng vậy.”
“Lạch cạch” một tiếng, dường như có người vô ý làm rơi chung rượu, toàn điện càng tĩnh lặng.
Diệp Nham Bách cười khẽ, ông làm quan mấy mươi năm, lần đầu tiên cảm thấy triều đình thú vị như vậy.
Thái hoàng thái hậu nghe xong sắc mặt cũng tím tái đi, bà sống cả đời, chưa từng thấy qua việc nào hoang đường như thế này, nhưng hết lần này tới lần khác bà chẳng thể làm gì khác được.
Hoàng đế tự nguyện sủng ái phượng quân không có gì đáng trách, chưa kể nhà mẹ đẻ của phượng quân là Diệp gia, nếu bà tỏ thái độ gì, đừng nói là làm mất lòng cả hai bên, mặt mũi hoàng thất cũng rất khó coi, còn chọc cho thế lực thanh lưu không ưng bụng, hoàng đế vẫn luôn miệng nói rằng vị công tử Diệp gia kia sức khỏe không tốt, thân thể yếu ớt, nếu cứ cắn mãi không tha chẳng phải đang tự dán lên mặt mình hai từ “độc ác”, già rồi còn không biết cảm thông ư?
Bà hỏi: “Nếu đã vậy, hoàng đế đột nhiên nổi giận, là hà cớ gì?”
Cố Sâm đặt mật báo xuống bàn, quét mắt nhìn xuống gương mặt hốt hoảng của Liễu Tri Chu, chậm rãi cất lời: “Liễu khanh, sắc mặt khanh dường như không được tốt lắm.”
Liễu Tri Chu vội vàng quỳ rạp xuống: “Khởi bẩm bệ hạ, vừa rồi thần uống hơi nhiều, không đáng ngại.”
“Vậy ư? Nhưng trẫm vừa nhận được mật báo của Mạc khanh, trên đó nói rằng, Mạc khanh ở Long Chỉ Sơn bên ngoài kinh thành bắt được một đám loạn đảng tiền triều, trong số đó, có người của khanh.”
“Bệ hạ, tuyệt không có chuyện như vậy! Thần oan uổng! Có người muốn vu oan hãm hại thần!”
Cố Sâm nhướng mày: “Chỉ nói bằng miệng thôi khó mà phục chúng, chi bằng vụ này giao cho khanh làm chủ thẩm, trong vòng ba ngày phải tra ra kẻ đứng sau, cho trẫm một lời giải thích, nếu không, mặc kệ là khanh hay là loạn đảng, giết không cần hỏi.”
Liễu Tri Chu cắn chặt răng, dập đầu đáp: “Thần, tuân chỉ.”
“Ba ngày, điều này sao có thể…”
“Liễu đại nhân không biết làm sao mà chọc giận long nhan, đây rõ ràng là tội chết mà.”
“Ai bảo người bên cạnh ông ta có liên quan đến loạn đảng, có trách thì trách số ông ta xúi quẩy, đi vào con đường làm tặc nhân.”
Từ Vạn Hoa Điện trở ra, cả đoạn đường đều rì rầm tiếng người bàn luận, Thành vương đi bên cạnh Diệp Nham Bách, híp mắt hỏi nhỏ: “Diệp tướng có cao kiến gì chăng?”
Diệp Nham Bách ung dung đáp: “Cao kiến thì không dám, nhưng bản tướng cho rằng, bệ hạ anh minh thần võ, tuyệt đối không lạm sát người vô tội, tất cả chân tướng cứ chờ ba ngày sau sẽ rõ.”
Thành vương thoáng khựng lại một chốc, bỗng bật cười sang sảng: “Diệp tướng nói chí phải.”
Đợi Thành vương đi rồi, Diệp Nham Bách nhíu mày hỏi Diệp Trọng Huy: “Ông ta cười cái gì thế?”
Diệp Trọng Huy trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng đáp: “Phụ thân trước nay không vừa mắt bệ hạ, hôm nay lại khen không tiếc lời.”
“…”
Diệp Nham Bách nghẹn lại, hình như đúng là vậy thật, lẽ nào nhạc phụ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt như trong truyền thuyết là đây sao?
===========
Hết chương 127.