Biên tập: Ginny.
Diệp Trọng Cẩm chợp mắt một lúc, tỉnh lại đã qua giờ Tý, Cố Sâm đang xử lý công vụ ở điện ngoài.
Y vén chăn ra, tự giác khoác thêm một tấm áo choàng hồ cừu rồi rón rén ra ngoài, trộm nghĩ muốn hù người nam nhân kia một chút.
Nào ngờ chỉ vừa đến gần Cố Sâm thôi, cổ tay đã bị bắt được, nháy mắt bị người ta ôm luôn vào lòng.
Diệp Trọng Cẩm kinh hô một tiếng, trong lòng vẫn còn giật thót: “Ngài thật là…”
“Nếu trẫm nhớ không lầm, hình như A Cẩm mới là người muốn làm chuyện xấu trước ấy nhỉ.”
Diệp Trọng Cẩm nghẹn họng, tròng mắt đảo quanh, lầm bầm: “Ta làm chuyện xấu thì sao chứ, không phải ngài nên nhường ta sao?”
Cố Sâm bật cười: “Vốn nên như vậy, ngặt nỗi mùi hương trên người A Cẩm quá quyến rũ, trẫm không cầm lòng được…”
Diệp Trọng Cẩm hốt hoảng che miệng Cố Sâm lại, không cho hắn nói thêm một câu nào nữa.
Cố Sâm phì cười, hắn cảm thấy thiếu niên trong lòng sau khi động tình càng lúc càng quyến rũ, mới chỉ chạm vào da thịt trơn nhẵn ấy thôi tay hắn như bị dính luôn vào đó, không muốn rời ra.
Cố Sâm đang định làm thêm chút chuyện không quá hài hòa bỗng nghe Diệp Trọng Cẩm hỏi: “Mấy món đồ ta mang vào cung ngài để đâu rồi?”
Hai mắt Cố Sâm sáng rỡ, hắn nhớ hôm qua A Cẩm có nói đợi đến đêm hai người cùng xem, ước chừng là thứ trợ hứng gì đó bèn nhanh chóng gọi người trình lên, sau đó đuổi hết cung nhân ra ngoài.
Diệp Trọng Cẩm mở tranh cuộn ra, trải lên ngự án: “Ngài qua đây xem thử này.”
Cố Sâm thầm mắng một câu tiểu yêu tinh, thật là muốn mệnh của trẫm mà, chân vẫn rất nghe lời bước tới bên ngự án, chưa nhìn thì còn rạo rực biết bao nhiêu, vừa nhìn xong hoàng đế lập tức đen mặt.
“Một bức tranh sơn thủy bình thường, họa sĩ và thư pháp không có gì đặc biệt, có gì để xem đâu.”
Diệp Trọng Cẩm nói: “Trong này có huyền cơ rất lớn đó.”
Dứt lời, y lại mở tiếp hai món đồ còn lại bày lên ngự án, vừa mở vừa thuyết minh lai lịch từng món, khi nói đến long mạch Tấn triều, Cố Sâm lúc này mới nổi lên chút hứng thú, song vẫn không sánh bằng niềm vui thích lúc đầu.
Diệp Trọng Cẩm ôm hai má hắn xoay lại, bĩu môi: “Ta đem long mạch Đại Tấn dâng lên cho ngài, phần lễ vật này ngài còn bất mãn cái gì nữa hả?”
Cố Sâm vội đáp: “Trẫm cực kỳ hài lòng, cực kỳ thỏa mãn, chỉ cần là A Cẩm tặng, gì trẫm cũng thích.”
Hắn lật xem từng món trên bàn, nhíu mày: “Nhưng nhìn sao cũng thấy mấy thứ thư họa này bình thường đến không thể bình thường hơn, tàng bảo đồ kia làm sao mới lấy được?”
“Ngài nhìn kỹ xem.”
Vừa nói y vừa nhấc bình trà bên cạnh từ từ rót xuống mặt tranh, nét mực trên giấy loang dần ra, trang giấy bỗng chốc trở nên trong suốt, nhìn kỹ lại đúng là thấy được trên mặt giấy hiện ra rất nhiều chữ.
“Đợi tờ giấy này ướt hết, tàng bảo đồ tức khắc sẽ hiện hình.”
Cố Sâm cảm thấy rất thú vị: “Thảo nào, sờ vào cảm giác chất liệu giấy hơi lạ, ngoài mềm trong dai, thì ra là cất giấu một tác phẩm văn chương lớn thế này, A Cẩm của trẫm quả nhiên kiến thức uyên thâm, thông minh hơn người.”
Diệp Trọng Cẩm bị nam nhân tâng bốc lên tậng chín tầng mây vậy mà nhoẻn cười nhận hết, còn mạnh dạn thừa nhận: “Cái này là do ca ca dạy đó, tuy rằng ta kiến thức uyên thâm, cũng rất thông minh, nhưng lại thiếu rất nhiều kinh nghiệm.”
Cố Sâm nở nụ cười cưng chiều: “A Cẩm của trẫm cái gì cũng giỏi.”
Diệp Trọng Cẩm được nam nhân dỗ đến mát lòng mát dạ, hai người kẻ tung người hứng tâng bốc nhau mãi, cuối cùng cũng đợi được đến thời khắc ba mảnh tàng bảo đồ ghép lại hoàn chỉnh.
Diệp Trọng Cẩm nói: “Nghe nói tài bảo trong long mạch này có thể phú khả địch quốc, thậm chí có khả năng còn giàu hơn cả quốc khố.”
Cố Sâm nhướng mày: “A Cẩm muốn bàn điều kiện gì với trẫm?”
Người nam nhân này trước nay vẫn nhạy cảm như vậy, Diệp Trọng Cẩm không dám giấu giếm nữa, bản đồ kho báu lấy từ An gia, chỉ cần truy theo đầu mối này, tìm ra An Khải Minh chỉ là chuyện sớm muộn, với trí thông minh của Cố Sâm, phỏng chừng đã sinh lòng ngờ vực lâu rồi.
Diệp Trọng Cẩm nắm lấy tay Cố Sâm, dùng giọng điệu lấy lòng nói với hắn: “A Cẩm muốn xin cho An gia một ân điển.”
Cố Sâm như cười như không nhìn y: “An gia tuy cất giấu tàng bảo đồ, nhưng đến cùng vẫn mượn tay Diệp phủ giao nó cho trẫm, An Thế Hải làm vậy cũng xem như khôn ngoan, biết lấy công chuộc tội, trẫm đương nhiên sẽ không truy cứu An gia. Trừ phi, ông ta phạm phải sai lầm nào khác nghiêm trọng hơn cả việc cất giấu tàng bảo đồ.”
Tầm mắt hắn không bức người, nhưng trước ánh mắt ấy của hắn, Diệp Trọng Cẩm bỗng nhiên cực kỳ khẩn trương.
“A Cẩm có việc giấu trẫm, có đúng không?”
Diệp Trọng Cẩm đến lúc này chỉ đành cắn môi, nhỏ giọng đáp: “Có.”
“Nói trẫm nghe thử.”
“Ngài còn chưa đồng ý với ta.”
Cố Sâm kéo y vào lòng, cười nói: “A Cẩm không nói rõ, trẫm làm sao biết có nên đồng ý hay không, nếu An gia dính đến loạn đảng tiền triều, trẫm không phải lại tự thả hổ về rừng ư, như thế vô cùng hậu hoạn.”
“…”
Nói đến như vậy rồi, Diệp Trọng Cẩm không thể không hoài nghi, thật ra Cố Sâm đã biết hết mọi chuyện rồi, hắn chỉ cố tình trêu đùa y thôi.
Cố Sâm thấy y buông mắt không đáp, hai mắt hắn xẹt qua âm u, lại hỏi: “Rất khó mở lời sao?”
Diệp Trọng Cẩm hỏi ngược lại hắn: “Ngài đoán được hết rồi đúng không? Thân phận của An Khải Minh…”
Cố Sâm trầm mặc, đoạn, rút lấy một tập giấy trong đống tấu chương trên bàn, chậm rãi mở tập giấy ấy ra.
“Đây là mật báo hôm nay Mạc Hoài Hiên truyền đến, tiểu quan tên Hàn Yên kia quả nhiên mang đến kinh ngạc đáng mừng cho trẫm, giúp trẫm tìm được tới vị biểu huynh tàn phế kia của A Cẩm, còn cả đứa cháu cưng của Lục Lẫm, đúng là biết được không ít chuyện.”
Đáy lòng Diệp Trọng Cẩm chấn động.
“Chuyện này…”
“A Cẩm vẫn còn muốn giảo biện cho họ sao?”
“Ta không phải muốn giảo biện cho ai cả, vốn cũng định nói hết với ngài, nhưng lại sợ ngài giận chó đánh mèo trút giận lên An gia, cho nên mới lần lữa thỉnh cầu xin ngài một ân điển trước. An Khải Minh đích thật là dư nghiệt tiền triều, An Thế Hải vì lòng trắc ẩn đã chứa chấp An Khải Minh mấy năm nay cũng không sai, nhưng nói sao thì bây giờ ông ấy đã đi rồi, những người khác của An gia đều vô tội, bọn họ không hề biết gì về thân thế của An Khải Minh mà.”
Cố Sâm vỗ tay, cười lớn: “Hay cho một
lòng trắc ẩn, A Cẩm quên hết rồi chăng, đời trước cũng chính cái gọi là “lòng trắc ẩn” này của An Thế Hải đã hại chết khanh, nếu không có ông ta, An Khải Minh đã sớm chết ở cái xó xỉnh nào rồi, lấy đâu ra mạng để phản lại giang sơn của trẫm, hại chết A Ly của trẫm. Người An gia vô tội, vậy A Ly của trẫm lẽ nào không vô tội hay sao?”
Diệp Trọng Cẩm vội vàng ôm chầm lấy Cố Sâm, nhẹ nhàng vỗ lưng nam nhân thuận khí cho hắn: “Ngài đừng nóng, ta không muốn vì người khác mà chọc ngài thương tâm, thật ra An gia lớn như vậy, nhưng ngoài ngoại tổ mẫu và Linh Vi biểu tỷ ra, những người khác ra sao ta không để ý, ta chỉ sợ
ngài giết quá nhiều người, tạo nghiệp quá nặng, mai này gặp báo ứng thì ta biết phải làm sao.”
Cố Sâm bình ổn hơi thở và lồng ngực phập phồng, ôm thiếu niên trong lòng càng chặt, hai mắt tràn ra sát khí dày đặc.
Diệp Trọng Cẩm nở nụ cười chua xót, đến cả người của An gia ngài ấy còn không muốn buông tha, huống hồ gì là An Khải Minh…
Cẩn thận giấu giếm đến nay, bố trí hết thảy mọi chuyện, cứ ngỡ thành công ngay trước mắt, nào hay vẫn chẳng thể nào giấu được người này.
Y đã tính toán ổn hết rồi mà, quét sạch nghịch tặc ẩn nấp trong triều, chỉ riêng An Khải Minh thì ngặt một nỗi, vì Tử Diên, y chỉ muốn đuổi An Khải Minh ra khỏi kinh thành, càng xa càng tốt, đời này không được đặt chân trở lại đế đô nửa bước, một người hai chân tàn phế lại không có thế lực sau lưng thì không thể làm được gì uy hiếp Cố Sâm và giang sơn Cố Thị.
Nhưng hiện tại, mọi thứ đã thành thế cục tiến thoái lưỡng nan mất rồi.
Ngày hôm sau, Tống Dịch quỳ dưới đại điện.
Diệp Trọng Cẩm thở dài: “Đứng dậy đi, lần này vất vả cho ngươi rồi.”
“Chủ tử có tính toán gì không?”
Diệp Trọng Cẩm trầm ngâm một lúc, lẩm bẩm: “Chỉ cho ba ngày, còn bắt Liễu Tri Chu thẩm vấn An Khải Minh, Liễu Tri Chu là thân tín bên cạnh An Khải Minh, trung thành như chó trung với chủ, nay lại để cho con chó này cắn ngược trở lại chủ nhân mình, ngươi nói Liễu Tri Chu có làm được hay không? Kế sách quả nhiên rất độc, bệ hạ đã hạ quyết tâm, những tính toán trước đó của ta không có chỗ để dùng rồi, ưu tiên giữ lại mạng nhỏ của Lục Tử Diên trước đã, những chuyện còn lại từ từ tính sau thôi.”
“Chủ tử không cần cho Lục công tử, thuộc hạ nghe nói Lục hầu gia đã đến thiên lao cứu người rồi.”
Diệp Trọng Cẩm nói: “Tử Diên chỉ bị nghịch tặc bắt đi, không liên quan gì đến chuyện này, ta chỉ sợ hắn lại làm ra chuyện gì ngu ngốc, khi đó sự tình sẽ rất khó giải quyết.”
“Thuộc hạ cảm thấy Lục công tử là người thông minh, không giống kiểu người sẽ làm ra chuyện dại dột ngu xuẩn.”
Diệp Trọng Cẩm lắc đầu: “Tử Diên trông thì khôn khéo biết tiến biết lui, nhưng là người xem trọng tình nghĩa, nếu đã có lòng muốn cứu An Khải Minh, hắn chỉ có thể đâm đầu vào chỗ chết, nếu không, làm sao ép được người cữu cữu kia của hắn ra tay cứu người?”
“…”
Diệp Trọng Cẩm lại thở dài: “Mọi chuyện phức tạp hơn dự liệu của chúng ta, bây giờ chuyện cần làm nhất là bất cứ giá nào cũng không được để cho Tử Diên đặt chân vào vũng nước đục này.”
Y đi tới bên bàn, trải ra một tờ giấy, vội vàng viết xong mấy hàng chữ nhỏ rồi xếp lại giao cho Tống Dịch: “Ngươi đến Hình Bộ một chuyến, nhất định phải giao tận tay.”
“Thuộc hạ hiểu rõ.”
Thiên lao.
Đúng như Diệp Trọng Cẩm đoán, Lục Tử Diên sau cùng vẫn mềm lòng.
Trần Tử Chiêu bị giam trong ngục, tư thái vẫn kiêu ngạo bất phàm, lạnh nhạt thừa nhận: “Đệ nói đúng, là ta liên lụy đệ, ngày mai xuống hoàng tuyền địa phủ, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào nhìn mặt song thân.”
Lục Tử Diên nghe vậy thì nhíu mày, dựa theo kế hoạch ban đầu của Trần Tử Chiêu, bọn họ vốn đã có thể rời kinh từ sớm, là do hắn lấy cái chết uy hiếp, ép buộc bọn họ ở lại, vì vậy mới bị Mạc Hoài Hiên một mẻ tóm gọn.
Hắn nói: “Chuyện tới nước này rồi, truy cứu đúng sai có nghĩa lý gì nữa đâu, chẳng bằng nghĩ xem làm cách nào ra ngoài được thì hơn.”
Trần Tử Chiêu cười nói: “Tử Diên đừng lo, ca ca đã nói sẽ bảo vệ đệ một đời suôn sẻ bình an. Nếu có người thẩm vấn đệ, đệ chỉ cần khai là ta bắt cóc đệ để uy hiếp Trấn Viễn Hầu, như thế đệ có thể bình yên vô sự trở về bên cạnh cữu cữu của đệ, tiếp tục làm một quý công tử tiêu dao tự tại như trước. Quên hết những chuyện xảy ra trong một tháng này đi. Bất kể là ta hay là cha mẹ chúng ta, đệ cứ xem chúng ta như là một giấc mộng ngắn ngủi, tỉnh mộng rồi, mọi thứ đều kết thúc.”
Lục Tử Diên lặng thinh không đáp, không biết thời gian qua bao lâu, hắn thốt ra thanh âm nghẹn ngào: “Trần Tử Chiêu, ngươi quả nhiên là kẻ ích kỷ nhất trần đời.”
Trần Tử Chiêu cười khổ: “Có lẽ, ngẫm lại, đúng là người làm ca ca như ta đây quá kém cỏi, lúc này đây, coi như là ca ca bồi thường cho đệ, có được không?”
Lục Tử Diên nói: “Ta ghét nhất là người khác làm chủ thay mình, ngươi đừng hòng mơ tưởng làm vậy được.”
“Đây không phải thời điểm tùy hứng gây rối, nghe lời ca ca.”
“Ta chưa bao giờ gây rối, từ đầu đến cuối chỉ có ngươi gây rối thì có, dù sao cữu cữu cũng sẽ tới cứu ta, cho dù cữu cữu không cứu được thì A Cẩm chắc chắn sẽ cứu, cái mạng này của ta rất lớn, thầy bói cũng nói ta đây phú quý trường thọ, phúc trạch thâm hậu, ngươi đó, đã tàn phế còn bướng bỉnh ngang ngược, phải là ngươi nghe lời ta mới đúng.”
Trần Tử Chiêu nắm cổ tay Lục Tử Diên, trầm giọng: “Tội mưu nghịch một khi bị bắt chỉ có một con đường chết, đến cả Diệp Trọng Cẩm cũng không thể cứu được đệ, nghe lời ca ca, nếu không, ta lập tức đập đầu vào thiên lao này, ta không giống đệ, lời đã nói nhất định sẽ làm.”
Sắc mặt Lục Tử Diên biến đổi, im lặng thật lâu không đáp.
Lúc này, một cai ngục đi tới nơi giam giữ bọn họ, mở xiềng xích trên cửa, giọng vô cùng khách khí: “Lục công tử, có người muốn gặp.”
Lục Tử Diên kinh ngạc: “Ai thế?”
Một người bước vào nhà giam, áo đen tóc đen, đôi mắt cũng thâm trầm như mực.
===========
Hết chương 128.