Chương 12: Sacramento (1)
Thong thả ăn uống rồi nghỉ trưa, đến lúc ra cửa cũng chỉ mới ba giờ chiều. Đi lại dưới nắng một hồi, đúng lúc cảm thấy mơ màng buồn ngủ thì cô trông thấy một cửa tiệm mờ mờ khép hờ ở đối diện, trên bảng hiệu viết: tiệm cầm đồ Hoàng Ký.
Hoài Chân dừng bước, sờ chiếc vòng trên tay, nhắm mắt mặc niệm: Mộng Khanh à Mộng Khanh, cô chỉ giữ lại chút ít đồ trang bị này để cho tôi bắt đầu. Dù sao cũng do tôi mở mắt sớm nên mới giữ được chiếc vòng này cho cô, nếu không nó đã rơi vào tay Khương Tố rồi, chi bằng cho tôi đi, đổi lại tự do của một người, sau này nếu nhanh chóng giàu có thì tôi sẽ chuộc lại cho cô.
Nghĩ đến đây, cô mở mắt bước vào tiệm.
Trong tiệm chỉ có một người thanh niên mặc com lê màu lam, chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi. Anh ta cầm chiếc vòng kia lên ngắm nghía một hồi, đoạn cười nói, mấy ngày nay chủ tiệm đi vắng, mắt giám định của anh ta không giỏi lắm, chỉ biết thứ này có chất lượng rất tốt, cũng phải có tuổi rồi, là một đồ cổ hiếm thấy, có thể trị giá không ít tiền. Nhưng cụ thể trị giá bao nhiêu thì anh ta không nói được.
Sau đó còn nói, chủ tiệm không có ở đây, cùng lắm anh ta chỉ có thể trả trước cho cô ba trăm đô la. Nếu đưa đưa bảo vật gia truyền đến thì tất là vì có nhu cầu bức thiết. Nếu tay chân của Hồng gia cũng ở đây thì có thể làm giấy tờ trước, giữ chiếc vòng này cho cô mấy tháng, đợi cô có tiền rồi chuộc về lại cũng không muộn.
Nói thật, Hoài Chân không có nghiên cứu về việc kinh doanh đồ cổ vàng bạc ngọc ngà, người làm ở tiệm nói năng thành khẩn, lại viết rõ giấy nợ cho cô nên cô cũng không nghiên cứu thêm.
Cầm tiền đi ra khỏi cửa, người kia gọi cô lại. Hoài Chân quay đầu, anh ta vội đi đến đưa cho cô một chiếc túi nhỏ. Cô mở ra, bên trong là chiếc vòng tay mã não màu tím nhạt.
Người kia cười giải thích: “Con gái một thân một mình ra khỏi nhà, trên người mang đồ trang sức quý như vậy, quả thực không ổn mà cũng không an toàn. Nhưng không có đồ trang sức thì lại trống trải, sợ em cảm thấy thiếu. Chiếc vòng tay này Ở Mỹ không phải của hiếm lạ, nhưng lại là đồ mốt với con gái thôn quê chúng ta đấy, vừa nhẹ vừa hiện đại, lại dễ nhìn. Chiếc vòng tay kia tôi cất trước cho em, cũng sẽ giấu chủ tiệm chuyện này hộ em, đợi bao giờ em tìm được nơi đặt chân tốt thì nhớ sớm đến chuộc về nhé. Vì cuối năm nay tôi phải về quê rồi…”
Anh ta nói tiếp: “Lúc tôi đi nước ngoài, em gái trong nhà cũng mới bằng tuổi em, rất thích vòng tay mã não. Giờ đây con bé cũng đã xuất giá, không thích thứ đồ chơi nhỏ này nữa, mà tôi lại không biết tặng cho ai. Coi như có duyên gặp em nên tặng lại cho em vậy.”
Vừa định cám ơn anh ta thì người đã chạy ra xa, đứng ở đầu đường vẫy tay với cô: “Nhớ đến chuộc sớm khi tôi chưa đi nhé ——”
Cô đứng giữa đường, đeo chiếc vòng kia vào cổ tay, vẫy tay lại với anh ta.
Đợi anh ta chạy mất hút, cô siết chặt ba trăm đô và ba xu trong tay, trong lòng có muôn vàn cảm khái.
Vì đang là mùa đông nên trời tối khá sớm, công nhân người Hoa ở công xưởng may mặc và nhà máy xì gà tan việc ùa ra, chẳng mấy chốc trên đường đã tấp nập người qua kẻ lại.
Hoài Chân đứng bên ngoài nhà 107 Sacramento cách phố Grant Ave mấy bước, cách đó không xa là phòng tắm vừa chuẩn bị mở cửa kinh doanh. Từ bốn giờ chiều sau khi cô dùng vòng tay đổi được ba trăm đô thì bắt đầu đứng chờ ở đây, tới giờ cũng gần hai tiếng rồi.
Tiếng chuông ở bến tàu cứ cách nửa giờ lại điểm một lần, lúc này đã điểm lần thứ tư, âm thanh truyền tới màn đêm rộn rã ở phố người Hoa, ngay cả gã đàn ông canh chừng cả ngày ngậm chặt miệng cũng đi về phía Hoài Chân, nói, “Hồng gia đã lệnh cho tôi đưa cô đi trước sáu giờ một khắc.”
Nếu Ceasar hay Andre không đến, vậy thì cô ôm ba trăm đô la này, cùng một chiếc vòng tay không có tí ích lợi gì này thì có gì khác nhau.
Hoài Chân nghiêng đầu cười với gã ta: “Đại ca à, hay là anh lén mượn cho tôi một trăm hai mươi lăm đồng kia?”
Gã ta lập tức im bặt, gương mặt đen thui dần ửng đỏ, rồi lan xuống tận cổ.
Cô chỉ trêu gã ta cho vui thôi. Thấy gã ta có dáng vẻ đó, không hiểu sao cô lại cảm thấy chơi rất vui. Cô bật cười một lúc, sau đó nhìn ra đường cái.
San sát trên đường là những tòa kiến trúc bằng gạch đen thui, nóc nhà hình bảo tháp với mái cong chìa ra mờ mờ ảo ảo, ẩn giấu cái chất Trung Quốc của cuối thế kỷ trước, vừa cổ xưa lại dở dang. Trong tiếng người ồn ào, ánh đèn nê ông cũng sáng lên, trong chớp mắt tia sáng từ đèn tròn vàng gắn quanh tấm bảng “phòng tắm Ngụy gia” chiếu sáng mắt cô. Đám đàn ông tụm năm tụm ba chen vào cửa phòng tắm thấp bé, chặn lại tầm nhìn của Hoài Chân. Thế là, cô cũng không nhìn thấy người da trắng cao lớn đứng dưới mái hiên ở đầu đường.
***
Con đường rộng rãi ở thành phố San Francisco đã hoàn toàn chấm dứt ở đây, dẫn đến đường phố chật chội. Dòng người qua lại trên mặt đường bẩn thỉu,
Ceasar cúi người, xách cổ mấy đứa trẻ da vàng đen bị chụp ếch kia ra rồi cúi mắt nhìn, xác nhận mọi thứ vẫn hoàn hảo, sau đó anh duỗi chân đặt ở đường cái ở một bên. Đứa bé kia đặt mông ngồi dưới đất, mút ngón tay đen thui trong miệng, trợn to hai mắt đánh giá người da trắng ít khi gặp này; người phụ nữ canh trẻ bước lên ôm lấy nó, cúi người cám ơn anh.
Anh cau mày, cố gắng để bản thân phớt lờ mùi mục nát bốc lên từ mặt đường và mấy căn nhà xung quanh, lễ phép lại hời hợt hỏi: “Số 107 Sacramento ở đâu?”
Người phụ nữ kia khoát tay: “Không tiếng Anh, không tiếng Anh.”
Anh giơ tay chỉ vào mình: “Đang nói tiếng Quảng Đông!”
Người phụ nữ kia vẫn híp mắt cười nịnh đáp: “Tiên sinh, không tiếng Anh.”
Anh bước qua chị ta, bắt lấy một bà lão hỏi: “Số 107 Sacramento?”
Dường như mọi người ở trên đường đều khiếp sợ khuôn mặt của người da trắng của anh hơn là nghe thấy tiếng quê hương thốt ra từ miệng anh, mọi câu trả lời dành cho anh đồng loạt đều là ——
“Không tiếng Anh. Không biết tiếng Anh.”
Đến lúc tìm được đường Sacramento thì đồng hồ trong bến tàu vang lên âm báo, đã đến sáu giờ rồi, màn đêm buông xuống phố người Hoa lên đèn, Ceasar bước xuống đường cái, khiến những căn nhà ở bên đường đối diện trông nhỏ bé hẳn đi.
Quần quật cả ngày, các nam công nhân mấy tuần chưa tắm đều đổ xô ra đường, đi lướt qua người anh.
Bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất bằng tiếng Quảng Đông, hiện tại đang so nhau mỗi tháng có thể gửi bao nhiêu đô la về nhà: người gửi ba mươi đô thì ủ rũ cúi đầu, có người lại vui vẻ ra mặt vì được những bốn mươi đô; một khi nói đến vợ con ở quê nhà đều rối rít nở gan nở ruột.
Một lúc sau chợt đổi chủ đề, nhắc đến cô gái nào trong nhà thổ có kỹ năng bậc nhất, lại nói đến mấy tấm biển vừa phủ lên ở ngoài tiệm tạp hóa, rồi gần đây có người lại ra nước ngoài một chuyến, dẫn về một cô gái rất lạ, còn có một thanh y nổi tiếng một thời ở Bắc Kinh; ngoài thanh y kia, những cô gái còn lại đều được đưa đến đấu giá ở hí kịch “Thanh Thạch Sơn”… Không biết con buôn tuồn tin tức ở đâu ra, cứ thế nâng giá vé rạp hát ở phố người Hoa từ mười đồng lên hai mươi đồng. Cánh đàn ông đổ xô mua vé, nhất trí quyết định sẽ tốn hai mươi đồng để đến rạp hát xem sao. Nhưng trước khi phung phí cho lần “xem kịch” long trọng này, chuyện trước hết là phải tắm rửa sạch sẽ đã.
Tất cả đàn ông đều chen chúc đi về con đường đối diện. Ceasar dừng bước, nhìn sang ánh đèn vàng mờ mờ bên kia. Anh không biết chữ Hán nhiều, chỉ nhìn thấy trên tấm biển vuông là bốn con chữ tiếng Trung phồn thể, đằng sau có khắc số La Mã “107”, bên dưới con số là một thiếu nữ Đông Phương thoạt nhìn gầy còm. Cô vẫn mặc chiếc áo rộng thùng thình kỳ lạ kia, lúc này trong ánh đèn nê ông, cô đang đứng ngoài nhà gạch dưới mái hiên hình tháp cổ xưa, lại chẳng hề có chút cảm giác hài hòa.
Trong con hẻm đen kịt, cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, lặng yên chờ đợi. Trong đôi mắt sáng phản chiếu ánh đèn nê ông, trông như cây nến màu tím nho nhỏ lấp lánh. Cánh đàn ông đi vào phòng tắm càng nhiều, chỉ cần bọn họ lơ là một chút thôi là đã hoàn toàn che lấp cô. Rồi không biết có người phát hiện khuôn mặt lạ này hay là thế nào mà đột nhiên huýt sáo một tiếng với cô, chiếc bóng màu tím kia lập tức sợ hãi lùi về sau mấy bước.
***
Hoài Chân bị cánh đàn ông đi vào phòng tắm cố ý dùng tay đụng ngã, mùi mồ hôi mấy tháng không tắm không lời tả nổi phả thẳng vào mặt cô, suýt nữa làm cô nghẹt thở. Đúng lúc này cổ tay bị ai đó chụp lấy kéo mạnh một cái —— cách xa đám đông, đứng trên đường phố.
Cô cúi đầu thở hổn hền.
Vừa ngước mắt lên thì bắt gặp đôi mắt trắng đen rõ ràng, đột nhiên sững sờ.
Ceasar cúi người nhìn cô chăm chú, “Không phải gọi điện mượn tiền sao?”
Anh giơ tay lên, lắc lư chiếc balo trong tay.
Hoài Chân nhìn chiếc balo kia, im lặng đợi anh lên tiếng.