Tiểu Bạch ôm theo Hồ Ly Khanh rời khỏi Khác đình, trở lại Nghinh Chiết cung.
Vừa về đến nơi, vẫn chưa kịp bước vào trong, con hồ ly nhỏ Hồ Ly Khanh đã từ trên người Tiểu Bạch nhảy xuống, một lời đều không phát ra liền đã chạy vào bên trong, đem thân thể hồ ly nằm trên bàn lớn.
Tiểu Bạch dấn đến nghi hoặc, theo ở phía sau.
"Sinh khí?" Tiểu Bạch điều trước tiên ngồi xuống chính là tự mình rót đến bôi trà, nhấp một ngụm, song mới hướng con vật nhỏ nghi ngờ.
Hồ Ly Khanh đối Tiểu Bạch câu hỏi không hề lên tiếng đáp lại, đem mặt xoay đi nơi khác, không nhìn đến người kia.
"Vì sao sinh khí?" Tiểu Bạch nhận thức người kia thái độ, liền hỏi đến thêm một lần.
Hồ Ly Khanh một mực im lặng, chỉ là lần này cái đuôi nhỏ đã có động thái đong đưa qua lại.
"Nếu đã không muốn nói, thì không cần nói nữa." Tiểu Bạch đặt bôi trà đã cạn xuống bàn, vận thân thể đứng lên, hướng sàn đan đi đến.
"Chàng còn tỏ ra không biết! Chàng có nghe qua nam nữ thọ thọ bất thân không? Chàng cùng nữ nhân đó lại giữa ban ngày động chạm thân thể! Chàng có biết hai từ xấu hổ viết thế nào không!?" Hồ Ly Khanh từ khi nhìn thấy cảnh tượng đó thì trong lòng đã có lửa, nhất thời lửa giận đại phát, không thể kiềm chế liền đối Tiểu Bạch dùng đến lời lẽ khó nghe.
"Có sao? Ta không biết là ta cùng thái phi có động chạm thân thể." Tiểu Bạch đầu óc một trận mơ hồ.
Thật sự lúc đó mình không hề nhận thấy mình cùng người khác phát sinh động chạm, là do mình lơ là?
"Chàng còn ngụy biện!? Chính mắt ta nhìn thấy hai người thủ chạm vào nhau! Chàng như vậy là nói ta nói oan chàng?" Hồ Ly Khanh hai mắt ửng đỏ, khóe mắt đọng nước, thời điểm chính là đã muốn rơi lệ.
"Không có." Tiểu Bạch lắc đầu phủ nhận.
"Chính chàng cùng nữ nhân kia phát sinh động chạm, còn không thừa nhận! Là nói ta nói oan chàng!" Hồ Ly Khanh phi thường tức giận, cảm thấy như đồ của mình bị người khác cướp đi.
Hơi thở đều tỏa khí nóng.
"Ta chưa từng như vậy nói qua." Tiểu Bạch diện sắc bất biến, thanh âm nghe ra phi thường bình đạm, như không có chuyện gì.
"Phạm Vô Cứu! Chàng rõ ràng đã làm sai, bây giờ còn điềm nhiên như vậy?" Hồ Ly Khanh nộ khí xung thiên.
Tiểu Bạch im lặng, một mực nhìn thẳng người phía trước.
"Chàng...!Chàng...!Ta ghét chàng!" Hồ Ly Khanh lần này thật sự rơi lệ, đối Tiểu Bạch chính mình lưu lại một câu ghét bỏ liền nhanh chân xoay người chạy đi.
Tiểu Bạch cảm thụ một màn nhất thời ngây ngốc, đến khi người kia chạy khỏi mới hoàn tỉnh, đáy mắt xuất hiện tia lo lắng cùng áy náy.
Thức thời nghĩ thông, liền ở phía sau nhanh một chút đuổi theo.
Tiểu Bạch không biết Hồ Ly Khanh đã chạy đến nơi nào, chính mình tìm kiếm nhiều nơi đều không thấy, lo lắng ngày một lớn hơn, mày kiếm đều chau lại, nhãn châu liên tục đảo xung quanh, hòng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Thời điểm gần như sắp đi hết cả hoàng cung, tại một góc của Kiêm Hà trì, thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Tiểu Bạch từng bước, từng bước đến gần, vô tình nghe được, thì ra, người kia chính là ở đây phát tiết, mắng chửi mình.
"Phạm Vô Cứu đáng ghét...!hức...!người ta là yêu chàng...!hức...!cho nên mới không muốn nhìn thấy chàng cùng nữ nhân khác có động chạm...!hức...!chàng lại như khúc gỗ...!hức...!một mực không để ý ta...!không quan tâm ta...!không nhìn đến ta...!hức..
hức...!ta ghét chàng...!ta ghét chàng!" Hồ Ly Khanh thanh âm nấc nghẹn, khó khăn đem lời mắng chửi phát tiết ra bên ngoài.
"Đáng ghét...!đáng ghét!" Hồ Ly Khanh dụng lực, đem những hòn đá nhỏ bên cạnh hồ đều đẩy xuống dưới.
"Nàng thật sự ghét ta đến như vậy?" Tiểu Bạch giọng nói bình đạm, hướng người phía trước hỏi một câu.
"Chàng...!chàng còn đến đây làm gì?" Hồ Ly Khanh đột nhiên nghe đến giọng nói khác từ phía sau truyền đến, thân thể nảy lên một cái, xoay đầu, nhìn đến lại là con người đáng ghét kia, giọng điệu không mấy vui vẻ đối người kia vấn.
"Ta đi tìm nàng." Tiểu Bạch từ trước đến giờ là kiểu người thẳng thắn, cho nên đối chuyện mình đi tìm người nọ không hề dấu diếm, đều nói ra.
"Chàng...!chàng...!ta...!" Hồ Ly Khanh thời điểm nghe đến câu nói kia, tất cả ủy khuất đều đã sớm biến mất không còn tung tích, phi thường cảm động cùng áy náy, nhận thấy bản thân cũng có phần quá đáng rồi.
"Đã không còn giận? Đã trễ, nếu đã không còn giận, vậy liền theo ta trở về." Tiểu Bạch bước đến trước mặt Hồ Ly Khanh buông đến câu nói.
"Ân." Hồ Ly Khanh lúc này đã ngoan ngoãn, để Tiểu Bạch bế đến mình cùng người trở về.
Phòng riêng tại Nghinh Chiết cung, Hồ Ly Khanh thời điểm về đến liền đã kêu réo, một mực bắt Tiểu Bạch giúp nàng thanh tẩy thân thể, nàng muốn đi tắm.
Tiểu Bạch ban đầu đối nàng yêu cầu này không ưng thuận, lúc sau chịu không nổi nàng làm loạn, liền phải hạ mình giúp nàng tắm rửa một hồi.
Bế nàng rời khỏi mộc dũng, Tiểu Bạch ở trong tủ lấy đến mảnh vải lớn, đem Hồ Ly Khanh thân thể lau qua một lần, lại còn thay nàng chải lông, vuốt đuôi cho nàng.
Mà con hồ ly này thật không biết điều, đều là mình vuốt đuôi giúp nàng, chính mình biết đuôi chính là nơi nhạy cảm của nàng, nàng lại một mực yêu cầu mình làm cho bằng được, đến khi mình làm thì nàng lại không an phận, kêu đến âm thanh phi thường kỳ quái, người nghe đến đều rợn người.
Hồ Ly Khanh được phu quân chăm sóc thì vô cùng hưởng thụ, đôi lúc còn đem thân thể động một trận, bị Tiểu Bạch nghiêm trọng nhìn liền mới ngoan ngoãn nằm im.
Tiểu Bạch nhận thấy tất thảy đều đã xong, ở bao y lấy đến một cuốn sách tranh, ngồi trên sàn đan, lưng tựa vào thành giường, chú tâm đọc.
Hồ Ly Khanh lại nhận thấy vô cùng trễ, người kia còn đọc sách cái gì chứ, chính mình muốn cùng chàng đồng sàn cộng chẫm nha.
Nghĩ đến liền cao hứng, xoay người một cái liền biến thành người, thân thể như lần trước, không mảnh vải che thân, môi nở nụ cười yêu mị, dựa vào ánh nến, từng bước một đến bên Tiểu Bạch.
"Phu quân...!đã trễ như vậy rồi chàng còn xem cái gì sách nữa a." Hồ Ly Khanh đưa thủ cướp lấy cuốn sách trên tay Tiểu Bạch ném đi, ngồi ở trên đùi Tiểu Bạch, hai tay câu lấy cổ người trước mặt, bật cười thành tiếng, thổi khí như lan.
"Nàng lại nháo cái gì?" Tiểu Bạch vốn đang chú tâm vào sách, đột nhiên sách của mình bị người khác cướp đi, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một màn như vậy, khó hiểu đối Hồ Ly Khanh vấn.
"Phu quân, đã trễ rồi, chúng ta cũng nên đi ngủ a.
Còn sách của chàng để ngày mai hãy xem, có được không?" Hồ Ly Khanh cao hứng, hai tay ở trên cổ Tiểu Bạch khẽ vuốt ve, diện ngày một đưa đến gần hơn, thanh điệu tựa nước, phi thường mê hoặc lòng người.
"Nàng trước đi ngủ, sách, ta xem xong sẽ ngủ sau." Tiểu Bạch cùng Hồ Ly Khanh cấp một lời, liền xoay người muốn nhặt lên cuốn sách bị nữ nhân trước mặt vứt đi.
"Phu quân, thập nhất muốn cùng chàng cộng chẫm.
Chàng bồi thập nhất có được không?" Hồ Ly Khanh nhận thấy Tiểu Bạch xoay đầu toan nhặt sách, nhanh một bước, hai tay câu cổ đều dụng lực, đem Tiểu Bạch ôm lấy, không để người di chuyển, trực tiếp hướng Tiểu Bạch làm nũng.
Tiểu Bạch thoáng chau mày, nhận thấy bên hông đều bị đùi của Hồ Ly Khanh áp chặt.
"Phu quân ~~ " Hồ Ly Khanh lay thân thể, mị hoặc làm nũng đều tăng thêm một phần.
"Được." Tiểu Bạch trong lòng âm thầm thở dài, gật đầu.
"Thập nhất yêu chàng nhất!" Hồ Ly Khanh cấp Tiểu Bạch nụ cười đẹp nhất, ở trên má Tiểu Bạch ấn xuống một nụ hôn.
Tiểu Bạch đỡ lấy nữ nhân nằm xuống, kéo chăn phía dưới phủ lên người nàng.
Thủ đỡ lấy đầu, nhãn châu đóng chặt, nghỉ ngơi.
Hai người, nằm cách nhau một khoảng, nữ nhân nằm phía trong, Tiểu Bạch nằm phía ngoài xoay mặt hướng vào trong.
Hồ Ly Khanh đưa mắt ngắm nhìn khuông mặt của phu quân ở đối diện, tâm thất đều là vị ngọt, môi lại vô thức nở nụ cười, đưa mình ngọc thủ cùng Tiểu Bạch thủ đan vào nhau, chậm rãi nhắm mắt nhập xuân mộng.
Sáng hôm sau, mặt trời hôm nay dường như đang lười nhác, sự là hôm nay tiết trời không có một tia nắng, thay vào đó là bầu trời âm u, mưa lớn kéo dài.
Tố Phượng Di thân thể đau nhức ngồi tại tràng kỷ, ngọc thủ đưa lên xoa thái dương.
Hoàng thượng đã lâu không đến Phượng Nghi cung, tối qua không biết cớ sự gì đột nhiên lại di giá, hài tử đã lâu không gặp phụ hoàng, cao hứng hoạt nháo cả một đêm.
Hoàng thượng có đối nàng hỏi thăm vài câu, nàng chỉ đáp lại người là rất tốt, rất hảo.
Thính Chiêu đế lưu lại cùng nàng chơi cờ, đến giữa canh hai mới bãi giá.
Nàng cả đêm đều không thể chợp mắt, nhãn châu lúc này phi thường mệt mỏi, nhưng nhìn lại đã là giờ dần, cho nên nàng không thể trở vào tẩm điện nghỉ ngơi, chỉ có thể ngồi ở đây dùng trà để tỉnh táo hơn một chút.
Bên trong tẩm điện, Tô Niệm Ân nheo mắt thức dậy, đưa mắt nhìn quanh lại không thấy bóng dáng mẫu hậu, liền từ trên phụng sàn nhảy xuống, y phục chưa kịp hoán đã chạy ra ngoài tìm nương.
"Mẫu hậu! Mẫu hậu!" Tô Niệm Ân một đường chạy, một đường kêu lớn, mong muốn nghe thấy mẫu hậu đáp lại mình.
"Ân nhi?" Tố Phượng Di vốn dĩ sắp chống đỡ không nổi buồn ngủ, bên tai đột nhiên nghe đến tiếng nhà nàng hải tử, giật mình mở mắt.
"Mẫu hậu ~ " Tô Niệm Ân nhìn thấy mình nương ở đại sảnh, cước bộ thêm lực, mau chóng chạy đến, nhảy vào lòng Tố Phượng Di.
"Ân nhi thế nào vừa thức dậy đã làm nũng rồi?" Tố Phượng Di nhìn bảo bối của mình ôm lấy mình không buông, cái đầu nhỏ dụi vào lòng mình, cảm thấy hài tử động thái hảo đáng yêu, bật cười thành tiếng.
"Mẫu hậu, Ân nhi đói." Tô Niệm Ân cái bụng rỗng sớm đã kêu thành tiếng, liền mới chạy đi tìm nương, nói rằng mình đói rồi a.
"Hảo, hảo.
Con trước tiên theo Dĩnh Hoa đi rửa mặt, sau đó mới dùng thiện, hảo không?" Tố Phượng Di xoa đầu hài tử, đối nàng ôn nhu căn dặn.
"Ân." Tô Niệm Ân lập tức gật đầu, sau đó liền theo Dĩnh Hoa ly khai đến hậu điện.
Tố Phượng Di sau giao phó hài tử, bản thân thở ra một hơi, liền trở vào bên trong hoán đến cái khác kiện y phục.
Tố Phượng Di cùng hài tử ngồi ở bàn lớn dùng thiện.
Tố Phượng Di ở bản thân chén gắp đến thật nhiều thức ăn, một đường hướng hải tử uy đến, chính mình vẫn chưa có gì vào bụng.
Tô Niệm Ân lại rất hiếu thảo, sau khi lắp đầy bụng, vận thân thể đứng lên ghế, lấy đến bát canh nóng, kề gần môi thổi một hơi, tiếp đó muỗng canh đều ở trước môi Tố Phượng Di.
Tố Phượng Di trong lòng cảm động, hài tử của nàng hảo ngoan a.
Tô Niệm Ân nhìn điểm tâm trên bàn, ở trong mắt là thứ quen thuộc bản thân từng nhận được, trong lòng vui vẻ không ít.
Vươn tay cấp đến viên kẹo đường bỏ vào miệng, cười đến nhãn châu đều híp lại.
"Mẫu hậu, Phạm thúc thúc làm kẹo đường thật ngon a.
Lần trước đều đã cấp Ân nhi hai gói, lần này lại đem đến nữa a." Tô Niệm Ân cao hứng hướng Tố Phượng nói ra một chút người kia từng đối mình cho kẹo.
"Ân nhi, thứ này quá nhiều đường, ăn nhiều sẽ không tốt." Tố Phượng Di chau mày, người kia tại sao lại cho nàng hài tử kẹo đường, hắn rốt cuộc là có dụng ý gì?
"Nương nương, Phạm sư phụ cùng Dĩnh Hoa đã nói qua.
Kẹo đường này lần trước tình cờ gặp được công chúa liền tùy tiện cho nàng, nhìn thấy công chúa yêu thích, Phạm sư phụ lần này làm thiện đều làm thêm một ít.
Phạm sư phụ có nói thứ này không có nhiều đường, chỉ có một ít quả tươi cùng một muỗng đường đã có thể làm ra một chảo lớn.
Công chúa có thể dùng." Dĩnh Hoa là tỳ nữ cận thân của Tố Phượng Di, Khi nàng gả cho Thính Chiêu đế, Dĩnh Hoa đều đi theo nàng hầu hạ, được nàng xem như tỷ muội mà đối đãi.
"Thật sự không vấn đề?" Tố Phượng Di nghi hoặc hướng Dĩnh Hoa nghi hoặc.
Dĩnh Hoa gật đầu tỏ ý phải.
"Mẫu hậu, người thử một cái xem." Tô Niệm Ân trên tay cầm một viên kẹo đường, đưa đến miệng Tố Phượng Di.
Tố Phượng Di đem kẹo đường ăn vào trong miệng, quả thật cảm nhận chính là không quá nhiều đường, chỉ là một chút vị ngọt, còn có hương thơm của quả tươi.
"Mẫu hậu, có ngon không?" Tô Niệm Ân hướng Tố Phượng Di nghiêng đầu dò hỏi.
Tố Phượng Di mỉm cười, gật gật đầu.
Tô Niệm Ân cười lớn "Hoa a di cũng đến thử a ~ " Tô Niệm Ân lại lấy đến một viên khác hướng Dĩnh Hoa đưa đến.
Dĩnh Hoa sau khi nhìn thấy Tố Phượng Di gật đầu ưng thuận, liền cầm lấy kẹo đường ăn vào, hướng hài tử mỉm cười.
"Mẫu hậu, Ân nhi muốn đi tìm Phạm thúc thúc, Ân nhi sẽ sớm trở lại!" Tô Niệm ÂN nói lớn, liền nhảy khỏi ghế, rời khỏi Phượng Nghi cung.
"Ân nhi cẩn thận! Dĩnh Hoa, gọi Hồng Liên đi theo công chúa." Tố Phượng Di nhìn hài tử vội vàng rời chạy đi, trong lòng lo lắng nàng vấp ngã, liền hướng Dĩnh Hoa gọi người đi theo