Tiểu Bạch cùng Hồ Ly Khanh ở trong phòng uống trà, trong lòng lại thoáng qua cảm giác kỳ lạ, tựa như lại sắp có chuyện đến với mình.
Chỉ là cảm giác này không đủ lớn, cho nên Tiểu Bạch vẫn là không lưu nó trong lòng, tiếp tục thay Hồ Ly Khanh xoa xoa đuôi.
"Phu quân, chàng làm sao vậy a? Như thế nào lại chau mày? " Hồ Ly Khanh dường như nhìn ra được Tiểu Bạch diện sắc thay đổi, nghi hoặc ngẩng đầu hỏi một câu.
"Không có gì." Tiểu Bạch lắc đầu.
"Phu quân, nói thập nhất nghe có được không? Chàng như vậy, thập nhất hảo lo lắng a." Hồ Ly Khanh bám vào người Tiểu Bạch, hai chữ lo lắng đều hiện rõ lên mặt.
"Không việc gì đáng ngại." Tiểu Bạch diện sắc bất biến, hướng Hồ Ly Khanh đáp lời.
"Phu quân..."
Hồ Ly Khanh vẫn chưa nói hết câu, Tiểu Bạch liền đã rời khỏi ghế, đi đến bên giường, lấy ra sách tranh tối qua, an nhiên đọc.
Hồ Ly Khanh nhìn Tiểu Bạch, nàng biết chính mình hiện tại có hỏi đến thế nào thì người kia cũng không trả lời.
Hồ Ly Khanh chậm rãi đến bên giường, bước lại gần, trèo lên Tiểu Bạch thân thể, cái đầu nhỏ dụi vào lòng Tiểu Bạch, ngoan ngoãn im lặng quan sát người kia.
Tiểu Bạch tâm tư hiện tại đều đặt vào trong sách, bên tai lại nghe đến tiếng gõ cửa, cảm giác lúc nãy đến rồi? Tiểu Bạch đem Hồ Ly Khanh đặt trên giường, vận thân thể đứng lên mở cửa.
Cửa mở ra, ở phía sau nhìn đến chính là tiểu thái giám Hi tử của ngự thiện phòng.
"Có việc?" Tiểu Bạch nghi hoặc dò hỏi.
"Phạm sư phụ hảo.
Tiểu Hi tử đến để truyền lời.
Quý phi nương nương mời Phạm sư phụ đến Nghinh Chiết cung dùng cơm tối." tiểu Hi tử nhìn thấy Tiểu Bạch liền mỉm cười, thân thể hạ thấp một chút, hướng Tiểu Bạch truyền lại lời nói của nữ nhân kia.
"Dùng cơm? Trở về nói với nương nương, ta không đến." Tiểu Bạch đãi não suy nghĩ một hồi, liền cấp tiểu Hi tử câu trả lời.
"Ể...!Ngài không đi, nô tài rất khó giao phó với nương nương a.
Phạm sư phụ, nô tài cầu xin ngài, ngài đi theo nô tài đi, nô tài chỉ vừa mới chuyển đến Nghinh Chiết cung, nô tài không muốn lại mất đi công việc tốt này đâu." tiểu Hi tử nhận thấy người kia có ý định đóng cửa, nhanh tay chặn lấy, giọng điệu khổ sở xuất ngôn.
"Chuyện đó cùng ta không có can hệ." Tiểu Bạch lãnh đạm buông một lời.
"Ây ya...!Lão gia gia, ngài đi theo nô tài có được không? Ngài làm như vậy nô tài rất khó phục mệnh.
Nô tài còn tiểu muội phải nuôi, nô tài vẫn chưa muốn mất đi cái mạng này đâu." tiểu Hi tử nghĩ đến một màn vị nhân gia kí nổi trận, nghĩ đế tiểu muội muội ở nhà chờ mình trở về, trong lòng phi thường lo sợ mình mất mạng, lúc đó sẽ không còn ai chăm sóc tiểu muội.
Mới hướng Tiểu Bạch một trận khóc lóc cầu xin.
Tiểu Bạch nhìn người trước mặt "Được" qua một khắc mới đối hắn gật đầu chấp thuận.
"Đa tạ Phạm sư phụ...!đa tạ...!" tiểu Hi tử nhận được người kia cái gật đầu, phi thường vui vẻ, liền quỳ xuống đất liên tục dập đầu.
"Ngươi đợi một lúc." Tiểu Bạch nói, xoay người đóng cửa.
Tiểu Bạch trở vào trong, hướng đến bao y lấy ra kiện y phục, vòng ra sau bức bình phong hoán.
Hồ Ly Khanh nằm trên giường, nhìn hành động của người kia từ đầu đến cuối, đại não xuất nghi hoặc, liên tục dõi theo.
Tiển Bạch đến khi trở ra, thân thể đã đổi đến kiện y phục khác, lúc này mới đến gần Hồ Ly Khanh.
"Ta có việc, nàng ở đây.
Nếu thấy nhàm chán, có thể ra ngoài một lúc, không thể đi quá lâu." Tiểu Bạch đeo lên bội sức, nghiêng đầu hướng Hồ Ly Khanh căn dặn.
"Phu quân, chàng đem thập nhất theo cùng có được không?" Hồ Ly Khanh níu lấy vạt áo Tiểu Bạch, nhãn châu nốt to cầu xin.
"Không thể." Tiểu Bạch lắc đầu
"Nhưng thập nhất một mình lưu lại rất sợ." Hồ Ly Khanh không nản chí, tiếp tục cầu xin người kia đem mình theo.
"Ngoan, không cần sợ.
Ta sớm một chút sẽ trở về." Tiểu Bạch đưa thủ xoa đầu Hồ Ly Khanh.
"Phu quân ~~ " Hồ Ly Khanh ôm lấy cánh tay của Tiểu Bạch, dụi mặt vào lòng bàn tay người.
Tiểu Bạch cúi đầu, ấn lên thân thể Hồ Ly Khanh một dấu hôn, nhẹ nhàng vỗ đầu nàng hai cái, nói "Ngoan một chút." sau đó liền cùng tiểu Hi tử rời đi.
Tiểu Hồ Ly thời điểm cảm nhận được người kia môi chạm vào mình da thịt, gò má ửng đỏ, tâm thất liền nhảy loạn không ngừng, lục phủ ngũ tạng đều đảo loạn, thân thể đều nóng lên, phía dưới hạ bộ cảm nhận cỗ ẩm ướt.
Thất thần đến bây giờ mới hoàn hồn.
Giữ lấy cảm giác lúc nãy, cuộn mình nằm trên giường đợi người kia trở lại.
Tiểu Bạch trong lòng đã sớm nhận thức mình sẽ gặp cái gì họa, vẫn nên đề phòng kỹ lưỡng.
Cho nên, Tiểu Bạch chọn đến kiện y phục thật dày, thật nhiều lớp, mới an tâm được mấy phần.
Lúc nãy đi trên đường đảo mắt nhìn, lại thấy hai tiểu thái giám trên tay bên mộc khay đựng hai bình rượu lớn, liền xác định thêm một phần, mình thời điểm cảm nhận không sai.
Đem vật thể ở đai lưng giấu đi, tiếp tục theo phía sau tiểu Hi tử đi vào miệng cọp.
Tiểu Hi tử đẩy ra cửa lớn, trước tiên đi vào bên trong, đi đến tẩm điện, tiểu Hi tử ở bên ngoài bình phong cung kính hành lễ.
"Nương nương, Phạm sư phụ dời đến."
"Lui đi." phía trong truyền đến tiếng nữ nhân hạ lệnh.
Tiểu Hi tử lui ra ngoài, lúc đi ngang qua còn lưu lại Tiểu Bạch một đạo ánh mắt.
Tiểu Hi tử đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, Tiểu Bạch có thể đọc được ý nghĩa trong ánh mắt của hắn.
"Phạm sư phụ, hy vọng người bình an vô sự!"
Tiểu Bạch cẩn trọng từng bước, tiến vào trong.
Hương nồng xông vào mũi, Tiểu Bạch đưa lên thủ dụi mũi một cái, khó chịu.
Nữ nhân này không thể đổi đi cái khác loại hương sao, cứ thích dụng đến loại khó ngửi như vậy.
Hoàng đế thích những thứ này? Hẳn là đầu óc hắn không bình thường, Tiểu Bạch khóe môi nhếch lên.
Tiểu Bạch suy nghĩ, không để ý phía sau, thân thể tuyệt mỹ mê hoặc chúng sinh, từng bước từng bước tiến lại gần.
"Là đang suy nghĩ cái gì lại chú tâm như vậy?" Dung Đới Giai thân thể dán vào Tiểu Bạch lưng, ngọc thủ chuyển đến phía trước ôm lấy Tiểu Bạch thắt lưng.
Tiểu Bạch cảm nhận cỗ khí ấm bao lấy mình, xuất tia kinh động, lập tức xoay người, thoát khỏi vòng tay nữ nhân kia, nhãn châu một mực nhìn người kia.
"Bản cung không phải hổ, cũng không ăn thịt ngươi.
Ngươi cớ gì lại như vậy bộ dáng sợ hãi, né tránh nha?" Dung Đới Giai từ từ tiến đến gần Tiểu Bạch, tựa tiếu phi tiếu đối Tiểu Bạch vấn.
"Nương nương đột nhiên xuất hiện, ta chỉ là có chút giật mình." Tiểu Bạch không nhanh không chậm, bình đạm nói.
"Ổ, vậy là do bản cung dọa đến ngươi?" Dung Đới Giai cười một tiếng "Phạm sư phụ đến rồi, vậy đã có thể dùng cơm đi.
Phạm sư phụ, mời." Dung Đới Giai làm ra động thái thỉnh, sau đó trở mình đi đến thứ gian.
Tiểu Bạch theo Dung Đới Giai đi đến bàn lớn ở thứ gian, trên bàn có đủ sơn trân hải vị, còn có rượu, Tiểu Bạch nhìn bốn chữ Nhĩ Phổ Xuân Hà trên thân bình, cảnh giác lại càng cảnh giác một bậc.
Nữ nhân này tâm cơ khó dò, cho dù là Vô Thường Minh Giới đã nhiều năm, có thể hiểu thấu tâm can vô số quỷ hồn cùng quỷ sai, nhưng nữ nhân này khiến chính mình không thể nhìn ra nàng cái tâm cơ, chỉ có thể nhìn ra được phần nào nàng cái ý định.
Mấy lần cùng nàng tiếp xúc, liền biết được nàng là loại nữ nhân có tâm cơ, lại còn là loại tâm cơ không hề nhỏ.
Nàng tâm địa cũng không phải loại người tốt, người khác đắc tội nàng, nàng nhất định sẽ ghi nhớ, trả lại gấp bội.
Nói đâu xa, hai bình Nhĩ Phổ Xuân Hà này độ lực cực nặng, nếu không phải là người có tửu lượng tốt, chỉ cần ba ly, nhất định sẽ ngã gục, còn không phải là nàng lấy ra để áp mình sao? Nham hiểm, chỉ có thể dùng hai từ này để hình dung nữ nhân trước mặt.
"Phạm sư phụ, ngươi đến, thử xem Nhĩ Phổ Xuân Hà này như thế nào?" Dung Đới Giai rót một bôi rượu, đẩy đến trước Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch dò xét một hồi, sau đó nâng lên bôi rượu, một hơi uống cạn.
"Rượu ngon."
"Ngon? Vậy thì uống thêm một chung nữa, nào." Dung Đới Giai mỉm cười, phi thường cao hứng, rót rượu vào Tiểu Bạch bôi rượu.
Tiểu Bạch tiếp tục uống cạn ly thứ hai, cái nữ nhân này...!
"Nương nương, không phải là dùng cơm sao? Rượu, vẫn nên để sau đi." thấy nữ nhân lại muốn đối mình rót thêm rượu, Tiểu Bạch nắm lấy cổ tay người kia, ngăn cản.
"Phạm sư phụ đã nói vậy, chúng ta trước tiên dùng cơm." Dung Đới Giai đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là chấp thuận buông xuống bình rượu.
Tiểu Bạch gắp khối thịt bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, đáy mắt lại lia đến nữ nhân bên cạnh.
Dung Đới Giai dụng đũa lấy đến khối thịt cá, bỏ vào chén, cẩn trọng loại bỏ xương, sau đó mới thùy mị cho vào miệng.
Tiểu Bạch nhìn thấy Dung Đới Giai lại lấy đến thịt gà, thả vào chén của mình.
"Phạm sư phụ, thử xem thịt gà này thế nào?" Dung Đới Giai mỉm cười.
"Rất khá." Tiểu Bạch ăn vào thịt gà, vừa ý gật đầu.
"Phạm sư phụ không biết đã có thê tử?" Dung Đới Giai ngọc thủ chống cằm, nhãn châu nóng như lửa, độc duy hướng Tiểu Bạch.
"Nương Nương không biết vì sao lại hỏi đến cái này sự?" Tiểu Bạch nghi hoặc.
"Chỉ là đột nhiên muốn hỏi đến." Dung Đới Giai thẳng thắn đáp lời.
Tiểu Bạch đối nữ nhân câu hỏi không trả lời, chỉ im lặng uống thêm bôi rượu.
"Phạm sư phụ đây là ý gì? Là đã có, hay vẫn chưa?" Dung Đới Giai di dời thân thể đến bên Tiểu Bạch, nắm lấy vạt áo, tiếu ý không ngớt.
"Nương nương, ta hôm nay đến chỉ để dùng cơm, không có ý định khác.
Nếu cơm đã dùng xong, ta trước cáo lui." Tiểu Bạch đem ngọc thủ đang nắm vạt áo mình gạt ra, dụng lực đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
Dung Đới Giai nhìn người kia rời đi, liền trực tiếp đuổi theo, đến tẩm điện liền đẩy ngã thân thể trước mặt xuống giường lớn, đem mình thân thể áp lên trên, chế trụ Tiểu Bạch dưới thân.
"Nha...!bảo bối thật biết làm bản cung mất hứng a.
Tuy nhiên bản cung lại rất yêu thích ngươi như vậy.
Thế nào, câu hỏi của bản cung, ngươi vẫn chưa trả lời nha.
Bảo bối đã hay chưa có thê tử a?" Dung Đới Giai nhận thấy bản thân chính là đã áp được người kia, tâm tình liền phấn khởi, hưng phấn bộc phát, trong người dường như có hỏa, từ từ cháy lên.
Chiến Thanh Kiều có tác dụng rồi a.
"Nương nương không cần biết." Tiểu Bạch diện bất biến, giọng điệu đã nghe ra lãnh khí.
"Bảo bối đã không muốn nói, bản cung liền sẽ không tiếp tục hỏi.
Bản cung chờ ngày này, đã chờ đến thật lâu." Dung Đới Giai kiêu mị cười, ấn xuống Tiểu Bạch cổ một dấu ngân.
"Nương nương, người làm như vậy không sợ hoàng thượng biết?" Tiểu Bạch là đang đả kích nữ nhân phía trên, là muốn không cần vũ lực khiến nàng rời đi chú ý nơi bản thân.
"Hắn sớm đã rời cung, bản cung liền muốn gì thì làm nấy.
Dù là dưỡng nam sủng, hắn đều không thể biết." Dung Đới Giai đưa ngón trỏ điểm lên Tiểu Bạch mũi, vui vẻ nói.
"Lẳng lơ."
"Bản cung trước giờ chỉ đối mình ngươi mới như vậy thật lẳng lơ.
Những người trước, bản cung một chút biểu ý cũng đều không cho họ.
Bản cung chính là cảm thấy kỳ lạ, ngươi như thế nào, lại có thể khiến bản cung như vậy nha." Dung Đới Giai say mê nhìn ngắm Tiểu Bạch khuông mặt, ở Tiểu Bạch môi đưa lưỡi liếm một cái.
"Bảo bối ~ không cần rời đi.
Đêm nay cùng bản cung ân ái, khoái hoạt, hảo?" Dung Đới Giai trên môi Tiểu Bạch hôn một cái, chính mình thoát đi y phục.
Dung Đới Giai động thái thoát y phục, đột nhiên bên ngoài lại nghe đến thanh âm truyền đến.
"Ái phi, trẫm trở về rồi, ái phi, ái phi!"
"Là