Sáng hôm sau, giờ dần.
Diêm Hạ Vu mơ màng thức dậy, cảm nhận phía sau không còn hơi ấm, vô thức đưa thủ thăm dò, phía sau chỉ là một khoảng trống, người kia đã thức dậy? Chống đỡ thân thể ngồi dậy, Diêm Hạ Vu kéo cao mền bông chắn ngang ngực, đưa tay dụi mắt, lờ mờ nhìn thấy bóng dáng người kia hướng nàng bước đến.
Tiểu Bạch đến bên giường, cánh tay dụng lực đem nữ nhân trên giường bế lên, vòng ra sau bình phong, đi vào mộc dũng.
Cẩn thận thả nữ nhân vào trong nước, hướng thủ lấy đến khăn vắt trên thành, đem nước nóng áp lên Diêm Hạ Vu thân thể.
Diêm Hạ Vu từ nhận thức mình bị nhấc lên, ý thức đều tỉnh không ít, tự thức ôm lấy cổ người kia.
Con người này rốt cuộc thức dậy khi nào? Thời điểm nàng thức dậy đã có đến nước nóng cho nàng rửa thân thể.
Lúc đi ngang qua bàn lớn nàng đều nhìn được, trên bàn lớn sớm đã có thức ăn, điểm tâm cùng trà.
Thức sớm như vậy? không phải là một canh giờ trước đi? Diêm Hạ Vu ở trong mộc dũng ngẩng đầu nhìn người phía trên, ngọc thủ toan nắm lấy tay trái của người kia, ở trong làn nước vuốt ve.
"Thức ăn đã đem lên được một lúc, còn không dùng sẽ nguội.
Nàng vẫn đừng nên nháo." Tiểu Bạch dùng khăn thấm nước lau qua cánh tay nữ nhân, lên tiếng nhắc nhở.
Diêm Hạ Vu sau nghe người kia nói, liền không nháo, chỉ im lặng tiếp tục nắm tay người kia.
Tiểu Bạch song giúp nàng lau mặt, nàng vừa thức, hai mắt vẫn còn đỏ, còn đọng một ít lệ châu, nhưng cơ bản không thấy dấu hiệu bị sưng, như vậy là tốt.
Da mặt đều căng mịn không ít, thật mịn như bột trân châu.
Môi vẫn là đỏ hơn lúc trước, tựa loại quả ngọt, bên trong đều chưa đầy mật.
Lần nào cũng vậy, đều sau khi ân ái, nàng chỉ có tăng thêm một bậc mỹ lệ, không có mệt mỏi dấu hiệu.
Tiểu Bạch vẫn không thể biết, nàng còn có thể như thế nào phi thường xinh đẹp.
Tiểu Bạch đem nàng bế khỏi mộc dũng, giúp nàng mặc vào kiện y phục, song đem nàng đến bên bàn lớn tọa.
Tiểu Bạch rót bôi trà, trước hướng nàng đẩy qua, sau mới tự bản thân rót trà.
Nâng lên đũa, ở đĩa trước mặt gấp khối thịt thả vào chén của nàng, liền bản thân gấp đến cọng cải cho vào miệng.
"Nàng khi nào đã thức dậy?" Diêm Hạ Vu ở khối thịt cắn một miếng, nhấp thêm ngụm trà, hướng Tiểu Bạch hỏi.
"Không lâu, nửa canh giờ trước." Tiểu Bạch bỏ vào miệng khối điểm tâm, chậm rãi nói.
"là thật?" Diêm Hạ Vu chau mày, nghi ngờ.
Tiểu Bạch không trả lời, nghiêng đầu nhìn đến Diêm Hạ Vu.
"Chỉ muốn biết nàng có phải thức thật sớm, đã có thể chuẩn bị hảo thật nhiều thứ." Diêm Hạ Vu mỉm cười.
"Nàng đã biết." Tiểu Bạch lại lấy đến khối cao, thả vào chén của Diêm Hạ Vu.
"Không có điều gì cần hướng bản vương nói?" Diêm Hạ Vu cười, ý tứ thăm dò rõ ràng.
"Có điều gì cần hướng nàng nói? Ta có phạm phải điều gì?" Tiểu Bạch đại não đột nhiên mờ mịch, mình đã làm sai điều gì?
"Nàng tối qua nữ nhân hương thơm lưu trên thân thể từ đâu có? Hửm?" Diêm Hạ Vu ngọc thủ đỡ lấy cằm, ánh mắt giảo hoạt nhìn Tiểu Bạch.
"Tối qua cùng nữ nhân Dung Đới Giai dùng cơm, nàng cung đều là dụng mùi hương này.
Hẳn thời gian lưu lại dài, đều trên người lưu lại cỗ này hương thơm." Tiểu Bạch trong lòng chột dạ, suy đi nghĩ lại, vẫn nên tránh đi là hơn.
"Biết được cả tên người ta.
Cùng nữ nhân đó rất thân thiết?" Diêm Hạ Vu nghiêng đầu, ngọc thủ tìm đến tay Tiểu Bạch tùy tiện nắm.
"Không hẳn thân thiết.
Chỉ là nàng cung nhân sự, cho nên đều cùng nàng khó tránh phát sinh động chạm." Tiểu Bạch âm thầm nuốt nước bọt, ngoài mặt lạnh nhạt, bên trong dậy sóng.
"Là thật?" Diêm Hạ Vu động thái nghi ngờ không dứt.
"còn có thể là giả?" Tiểu Bạch đối Diêm Hạ Vu đặt lại câu hỏi.
"Bản vương chỉ là trong lòng thắc mắc.
Nàng xem nàng, đều lên trần gian không lâu đã gầy đến như vậy, phải hay không lại chỉ lo công vụ, không lo bản thân?" Diêm Hạ Vu xoa Tiểu Bạch gò má, nhận thấy người kia đã gầy đi không ít, liền dâng đến cỗ xót xa.
"Chỉ là không có thời gian." Tiểu Bạch nâng bôi trà, nhấp một ngụm.
"Chỉ giỏi nói.
Không chuẩn nàng lại không chú ý thân thể.
Bản vương phải đem nàng lại vỗ béo, không thể như vậy tiếp tục gầy, sẽ chịu không nổi." Diêm Hạ Vu ngọc thủ đều áp vào má Tiểu Bạch, thân thể ở trong lòng Tiểu Bạch ngự.
Tiểu Bạch gật đầu.
"Bảo bối, thời điểm ở nơi này có hay không nhớ bản vương?" Diêm Hạ Vu chớp mắt, tiếu ý đối Tiểu Bạch vấn.
Tiểu Bạch thành thật gật đầu, chính là lúc nào cũng đều nhớ nàng.
"Bảo bối, có hay không thật yêu thích bản vương?" Diêm Hạ Vu ngón cái đặt ở Tiểu Bạch môi, xoa.
Tiểu Bạch lại gật đầu, chính mình lúc nào cũng đều yêu thích nàng.
"Yêu nàng!" Diêm Hạ Vu môi cong đến một vòng, hướng đến Tiểu Bạch môi hôn một cái.
Tiểu Bạch cùng Diêm Hạ Vu âu yếm, thủ nữ nhân trong lòng, trán chạm trán, chóp mũi cạ vào nhau, tùy ý lại hôn vài cái.
Chính là điểm này sớm đã trở thành thói quen.
"Nàng trước ở lại đây.
Ta trở lại hoàng cung bế đến tiểu hồ ly cùng lấy vật dụng, hướng hoàng đế nói đến nghỉ một thời gian, song cùng nàng dạo phố hảo?" Tiểu Bạch thủ xoa má nữ nhân, ôn nhu cất giọng.
"Tiểu hồ ly?" Diêm Hạ Vu chau mày, nghi hoặc.
"Thời gian trước tránh đi nữ nhân Dung Đới Giai, mới cùng cái đó hồ ly tương kiến.
Vẫn là bỏ mặc nàng, sau nàng trọng thương, nên mới nương nàng đến lúc này." Tiểu Bạch động thái phi thường điềm đạm, tựa chỉ là chuyện thường, không đáng nói.
"Vì sao bản vương lại không biết?" Diêm Hạ Vu đề thấp thanh âm, đối Tiểu Bạch gặng hỏi.
"Chính là sợ nàng nghi ngờ." Tiểu Bạch đem cái khí cấp ra ngoài.
"Hảo, vậy thì đi nhanh về nhanh." Diêm Hạ Vu nhãn châu nhếch lên một chút, khóe môi lại cười.
"Đã biết." Tiểu Bạch gật đầu, thế nào mình lại cảm thấy hàn khí vây quanh đi?
Tiểu Bạch buông ra thân thể nữ nhân trong lòng, đứng lên, đem vạt áo vuốt thẳng một lần, song, cước bộ rời khỏi Trấn lâu.
Cùng thời điểm, tại một nơi khác.
Dung Đới Giai ngồi trước gương đồng chải tóc, ba ngàn thanh ti được búi lên đỉnh đầu, cộng trang sức, liền thêm một trận nổi bật.
Thính Chiêu đế từ phía sau ôm lấy mỹ nhân, ở bên má hôn đến một cái, tâm trạng liền vui vẻ.
"Ái phi thật đẹp, thật thơm!" Tô Phá Ca ở trên nữ nhân thân thể ngửi đến hương thơm mê người, trong lòng thoải mái, cười thật tươi.
"Hoàng thượng, người không phải cần thượng triều? Còn không đi sẽ trễ." Dung Đới Giai làm cái động thái đẩy ra nam nhân nọ, cố ý nhắc nhở.
"Phải, trẫm suýt đã quên.
Cũng là ái phi nhắc nhở trẫm.
Trẫm trước thượng triều, song, trở về cùng nàng dùng thiện." Tô Phá Ca hài lòng cười, cầm lấy ngọc thủ thon thả sờ đến thoải mái.
"Ân, vậy thần thiếp trước căn dặn người hảo chuẩn bị một chút." Dung Đới Giai ngã vào trong lòng Tô Phá Ca, giọng điệu hận không thể câu nhân hơn.
"Hảo! Vậy trẫm đi trước." Tô Phá Ca khoác lên long bào, một đường bước thẳng, di dời Nghinh Chiết cung.
"Thần thiếp cung tiễn hoàng thượng!" Dung Đới Giai cúi người, làm ra cái lễ.
"Người đâu!" Dung Đới Giai sau tiễn đi Thính Chiêu đế, lớn tiếng gọi người.
"Có nô tài! Nương nương có gì phân phó?" tiểu thái giám hành lễ.
"Căn dặn tất cả kẻ trên người dưới Nghinh Chiết cung, đem đại môn Nghinh Chiết cung đóng chặt nửa tháng, cho dù là hoàng thượng cũng không tiếp.
Tìm một số xà tử thả vào bồn hoa trước cửa lớn Nghinh Chiết cung, canh giữ cẩn thận, không để bọn chúng chạy loạn.
Nhìn thấy hoàng thượng, liền đem xà tử đánh ra ngoài.
Đã nghe rõ?" Dung Đới Giai khí điệu sắc lạnh, nghe đến hảo đáng sợ, nàng là đang tính kế lên người hoàng đế?
"N-nô tài tuân mệnh!" tiểu thái giám bị cái này khí tức doạ sợ một trận, lá gan dường như bị doạ chạy mất, lấp bấp nhận lệnh.
"Còn không mau đi!" Dung Đới Giai đề cao thanh âm, khí thế bức người.
"Nô tài cáo lui!" tiểu thái giám dập đầu, nhanh chóng chạy mất dạng.
Lại ở một phía khác, một thân thanh y nữ nhân ngự tại mình cung thất.
Nữ nhân hiện trên tay cầm bản thêu, trên bàn cũng bày ra thật nhiều chỉ màu, nàng là đang thêu thùa.
Thanh y nữ nhân chú tâm từng đường kim mũi chỉ, bên tai đột nhiên lại nghe đến giọng nói thật lớn, khiến nàng sơ ý, bị kim đâm vào ngón tay, hồng huyết từ đầu ngón tay chảy ra.
Nữ nhân đưa tay lên miệng ngậm lấy, hòng cầm máu.
Ở cửa lớn, thân ảnh nhỏ hướng bên nàng chạy đến.
"Di nương!" Tô Niệm Ân bước chân lảo đảo không vững, một mạch hướng thẳng nữ nhân chạy thật nhanh.
"Công chúa?" nữ nhân đỡ lấy Tô Niệm Ân ngã trên đùi mình, bên má tiểu hài xoa một cái "Ân nhi như thế nào lại chạy đến nơi này? Hoàng hậu nương nương có biết?" Vương Dĩ Cơ nhíu mày, hướng Tô Niệm Ân dò hỏi.
"Ân nhi đã cùng mẫu hậu nói.
Nàng sẽ không lo lắng!" Tô Niệm Ân giọng điệu nghiêm chỉnh, cùng Vương Dĩ Cơ khẳng định.
"Như vậy thì tốt.
Ân nhi vì sao lại chạy đến đây? Không phải lúc này thời điểm phải lên lớp?" Vương Dĩ Cơ thả lỏng không ít, lại đối tiểu hài mờ mịch không rõ nàng vì cái gì lại đến đây.
"Thái phó bị phụ hoàng phái đi Giang Tô, nửa tháng sau mới có thể trở về.
Cho nên Ân nhi cùng hoàng huynh không cần phải lên lớp nha.
Thái phó căn dặn Ân nhi phải tự thân đọc sách, không thể lười biếng.
Thái phó khi trở về sẽ khảo bài!" Tô Niệm Ân chun mũi, đem thái phó cùng mình căn dặn thứ gì đều nói ra hết.
"Vậy Ân nhi như thế nào lại không đến Phi Xuân điện? Nơi đó rất nhiều sách, có thể học hỏi nhiều thứ." Vương Dĩ Cơ nghi hoặc một trận.
"Phi Xuân viện thật sự nhàm chán a, đợi hôm sau mới đến đi.
Hôm nay đều ghi nhớ di nương, cho nên mới là chạy đến nơi này nhìn người nha." Tô Niệm Ân mỉm cười.
"Vậy Ân nhi lưu lại nơi này một lúc, sau đó lặp tức trở về, nếu không hoàng hậu nương nương sẽ lo lắng." Vương Dĩ Cơ an nhiên cùng tiểu hài nhắc nhở đôi lời.
"Ân.
Ân nhi đã biết! Di nương, Ân nhi hảo đói!" Tô Niệm Ân xoa xoa mình cái bụng, ngẩng đầu, mở to mắt đối người trước mặt.
Vương Dĩ Cơ không tự chủ cười đến một tiếng "Hảo, hảo.
Thúy nhi, chuẩn bị một ít điểm tâm!" Vương Dĩ Cơ quay sang nô tỳ ngự một bên, căn dặn.
Trong lòng nghĩ, tiểu hài tử hảo đáng yêu a.
"Di nương thật tốt!" Tô Niệm Ân hai mắt đều cười đến híp lại, cực độ vui vẻ.
Thời điểm hiện tại, Nguyệt Hoa cung cái nữ chủ tử hôm nay đều nhận được tin tức khiến cho nàng phi thường cao hứng.
"Điều người vừa nói đều là thật?" Tô Vân Hi gấp gáp hướng tiểu thái giám quỳ phía dưới dò xét.
"Phải! Nghe nói tối qua quý phi nương nương mời Phạm sư phụ đến Nghinh Chiết cung dùng cơm, không biết sau đó phát sinh như thế nào cái vấn đề, hoàng thượng trực tiếp gọi đến Minh công công, nói là đem Phạm sư phụ phân phó đến Nguyệt Hoa cung.
Minh công công sau khi trở ra liền gọi đến nô tài hướng người truyền chỉ.
Chỉ là tối qua trời đã khuya, nghi ngại Nguyệt Hoa cung lúc đó thời điểm đại môn đã đóng chặt, cho nên đến sáng nay nô tài mới hướng người truyền chỉ a." tiểu thái giám quỳ ở dưới đất, cung kính cuối đầu, hướng đến tử y nữ nhân trên cao trình báo.
"Ngươi nói, tối qua Dung quý phi mời Phạm sư phụ đến Nghinh Chiết cung dùng cơm, còn phát sinh đến sự? Là như thế nào cái sự?" Tô Vân Hi trong lòng sinh nghi hoặc.
"Nô tài không tường tận, chỉ