"Nè nè, ngươi không có ý định đem nàng trở về?" Toan Nghê một tay đỡ lấy cằm, mặt khác không khỏi nghi hoặc.
"Không gấp." Tiểu Bạch nhấp một ngụm trà.
"Uy! Ngươi không đem nàng trả về, nàng mẫu thân sẽ lo lắng a!" Bá Hạ mày chau thành một đoạn.
"Các người còn cần thay hắn lo lắng? Kế tiếp nên làm gì, trong lòng hắn đã rõ ràng.
Con người này rất đáng sợ!" Trào Phòng âm hiểm cười, làm cái động thái nhe nanh múa vuốt.
"Ca, lời huynh nói có phần đáng sợ rồi đi.
Ta mới là không tin!" Bá Hạ trước vuốt vuốt lòng ngực, dè dặt một phần, song lại ưỡn ngực thẳng lưng nói lão tử mới không sợ ngươi.
"Giao, ngươi sẽ không muốn nhìn thấy hắn cái đó bộ dáng đâu." Toan Nghê đến gần tai hắn nói một câu.
Song lại tủm tỉm cười.
"Ngươi doạ chết hắn rồi đi." Trào Phong cười lớn.
Trào Phong cùng Toan Nghê đem bản thân cái đệ đệ một trận doạ sợ, liền kế đó sảng khoái cười đến không ngừng.
Còn cái tên bị hai kẻ kia trêu chọc sắc diện đều đen đến đáng sợ, sinh khí không thể nói nên lời.
"Không nói chuyện này nữa.
Nè, ngươi kế tiếp có phải hay không trở lại hoàng cung? Nơi đó chúng ta chỉ có nghe nói đến, chưa từng thử qua.
Ngươi có hay không thể để chúng ta vào nhìn một chút?" Toan Nghê chấn chỉnh tâm trạng, mới hướng Tiểu Bạch dò hỏi.
"Ta nghe phụ thân nói nơi đó là nơi ở của kẻ cai quản trần gian, xa hoa phú quý.
Ta cũng rất hiếu kỳ muốn xem thử so với chúng ta địa phương thì nơi nào tốt hơn." Bá Hạ nghĩ qua một lần, cũng nói ra bản thân cái ý nguyện.
"Ngươi thấy có thể?" Trào Phong chú ý Tiểu Bạch cái xúc cảm.
"Không thể." Tiểu Bạch thập phần thản nhiên.
"Lí do gì a!?" Toan Nghê cánh tay dụng lực, bàn gỗ kêu lên một tiếng.
Tiểu Bạch bất vi sở động.
"Các ngươi đều không cần đối hắn gây khó dễ.
Hắn nói một là một, sẽ không chuyển ý, cho dù có nói thêm nữa trong tai hắn cũng chỉ vô dụng." Trào Phong khoé môi nhếch lên.
"Ca, đệ hảo muốn vào đó xem thử một lần!" Toan Nghê ngư thủ đỡ trán, thanh âm mang phần tiếc nuối.
"Cùng lắm chúng ta chỉ vào một canh giờ." Bá Hạ đối Tiểu Bạch chau mày.
"Haiz...!đáng tiếc! Cả nàng đều không thể lay chuyển hắn, các ngươi nghĩ bản thân có bao nhiêu phân lượng đây?" Trào Phong nhếch đuôi mày.
"Vậy đúng là đáng tiếc!" Toan Nghê thở dài một hơi.
"Cũng không còn cách nào khác." Bá Hạ thê thảm lắc đầu.
"Ta đi trước." Tiểu Bạch sau uống cạn bôi trà, đứng lên, bước đến bên giường, bế lên Tô Niệm Ân, chậm rãi ly khai.
"Cái tên này! Nói ít như vậy, sợ ngửi phải khí độc sao!?" Bá Hạ đôi phần sinh khí.
"Lâu ngày sẽ quen a!" Toan Nghê ở trên vai hắn vỗ mấy cái.
Trời càng lúc càng tối, cho dù đưa đôi tay của bản thân lên trước mặt cũng khó có thể nhìn thấy, thế nhưng Tiểu Bạch tựa có thể nhìn thấy vạn vật, thong dong bước đi.
Tiểu hài tử Tô Niệm Ân cả ngày nay chạy nhảy không ngừng, hiện tại mệt đến nổi thiếp đi, ngoan ngoãn ở trong lòng Tiểu Bạch ngốc đến ngủ thật say.
Bước qua tường thành cao, một lớp, hai lớp, lại ba lớp, cước bộ chậm rãi đi qua Ngự Hoa viên.
Phía trước nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo, Tiểu Bạch vẫn cước bộ không ngừng, tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi thân ảnh hiện rõ trong mắt.
"Đa tạ Phạm sư phụ trông chừng Ân nhi cả ngày hôm nay." Tố Phượng Di thành tâm đối Tiểu Bạch nói câu đa tạ.
Tiểu Bạch đáp lại cái gật đầu.
"Đã không còn sớm, bản cung mang Ân nhi trở về." Tố Phượng Di nói một câu, toan xoay người.
Tố Phượng Di vốn xoay người, trên vai nhận thức lực đạo đè lên, liền động thái xoay người trì trệ.
Nàng nhìn thấy đối phương hướng bản thân đưa đến đồ vật.
Tiểu Bạch đem túi giấy đưa đến trước mặt đối phương.
"Đây là thứ gì?" Tố Phượng Di nghiêng đầu nghi hoặc.
"Là công chúa hướng người cấp đến." Tiểu Bạch đặt túi giấy lên tay của đối phương, liền không nhiều hơn một lời rời đi.
Tố Phượng Di một khắc ngay ngốc, mới sực tỉnh, nhìn một lần về phía màn đêm, mang theo Tô Niệm Ân trở về.
Sáng hôm sau.
Trời vẫn chưa chuyển màu, Tố Phượng Di liền đã nhìn thấy Dĩnh Hoa ở cửa lớn bước vào, trên tay bê theo mộc khay, thập phần cẩn trọng đem thứ đồ trên mộc khay đặt lên bàn lớn.
Tố Phượng Di nhãn châu mở lớn một chút, dẫn đến một ít ngạc nhiên.
Hiếu kỳ bước đến xem thử.
Nhìn qua một lần, chỉ thấy trên bàn bày đến một số thứ kỳ lạ.
"Nương nương.
Phạm sư phụ từ sớm đã căn dặn tiểu Tứ đưa thiện đến Phượng Hoa cung.
Tiểu Tứ đứng bên ngoài nửa canh giờ, đến khi Phượng Hoa cung đại môn mở ra mới có người chạy vào thông báo." Dĩnh Hoa nhìn chủ tử an toạ, mới bước đến hai bước nói một ít lời.
"Vậy sao? Đem một ít dược thảo đến Ngự Thiện phòng, thay bản cung đối Phạm sư phụ nói câu đa tạ." Tố Phượng Di gật gật đầu, truyền ý.
"Nô tỳ tuân lệnh! Phạm sư phụ nói công chúa có triệu chứng nhiễm phong hàn, người nói chỉ sợ công chúa hài tử không chịu dùng thuốc, cho nên để công chúa dùng xong thiện nhất định sẽ ngoan ngoãn đem thuốc uống hết." Dĩnh Hoa thuật lời.
"Vậy thì mau đánh thức Ân nhi đến dùng thiện." Tố Phượng Di trong đầu lưu đến vài phần nghi ngờ, bản thân cũng muốn thử xem.
Qua đi hai khắc, lập tức nhìn thấy thân ảnh hài tử chậm chạp hướng bên nàng đi đến.
Tô Niệm Ân tựa vào mẫu thân trên đùi, lười biếng nhắm mắt.
"Ân nhi ngoan, phải thức dậy rồi.
Mau đến dùng thiện." Tố Phượng Di ôn nhu vỗ vỗ lưng hài tử.
"Mẫu hậu, để Ân nhi ngủ thêm một lúc nữa a." Tô Niệm Ân dụi mắt.
"Ân nhi mau thức.
Thiện do Phạm sư phụ dụng tâm chuẩn bị, con có thể không dùng sao." Tố Phượng Di kiên định hóng nàng hài tử.
"Là Phạm thúc thúc làm thật sao?" Tô Niệm Ân bên tai nghe được tên người quen, lập tức trở nên tỉnh táo.
"Phải phải." Tố Phượng Di gật đầu.
"Vậy mẫu hậu mau dùng, thúc thúc làm cơm rất ngon nha." Tô Niệm Ân mở miệng liền khen lấy Tiểu Bạch.
"Hảo." Tố Phượng Di mỉm cười, vuốt vuốt cái đầu nhỏ.
Dĩnh Hoa đem đến trước mặt Tố Phượng Di một chén cháo cùng một đĩa nhỏ, cũng đẩy đến phía Tô Niệm Ân ở đối diện một bát mì.
Tiểu hài Tô Niệm Ân trố mắt nhìn bát mì, vui vẻ hiện lên trên khuông mặt.
Phía Tố Phượng Di cũng ngạc nhiên không ít, nàng tỉ mỉ quan sát chén cháo cùng đĩa đậu hủ.
"Dĩnh Hoa, đây là cháo gì?" Tố Phượng Di nghi hoặc.
"Hồi nương nương, này loại cháo Phạm sư phụ đều không có nói đến.
Cho nên nô tỳ không thể tỏ tường." Dĩnh Hoa cuối đầu.
"Vậy Hoa a di, thúc thúc có cùng người nói đến thứ này hay không?" Tô Niệm Ân ngẩng đầu hỏi, ngón trỏ tay phải lại chỉ vào bát mì.
"Phạm sư phụ nói đó là loại mì gọi Dã Miên." Dĩnh Hoa mờ mịt nhớ lại.
"Lại còn có loại mì tên gọi Dã Miên sao?" Tố Phượng Di hỏi thêm một chút.
"Ân nhi cũng chưa nghe nói a!" Tô Niệm Ân hai mắt to tròn chăm chú nhìn Dĩnh Hoa.
"Nô tỳ không rõ, Phạm sư phụ chỉ nói như vậy." Dĩnh Hoa phi thường rối trí.
"Được rồi, Ân nhi mau dùng, nếu không sẽ nguội." Tố Phượng Di căn dặn hài tử, song múc muỗng cháo ăn vào.
Khoang miệng hoàn toàn một vị lạ.
Hạt gạo mềm mịn, còn có một chút vị đậu, trên lưỡi lại nếm được vị của trứng, còn có một chút ngọt thanh, cháo ăn vào miệng lập tức tan, nhưng không mất đi hương thơm.
Tố Phượng Di tâm trạng không ít vui vẻ.
"Mì thật ngon nha.
Ân nhi muốn dùng thêm!" Tô Niệm Ân đem bát mì ăn đến sạch sẽ, ngay cả nước dùng cũng không còn.
Cao hứng nâng lên bát rỗng.
"Ân nhi, không thể dùng nhiều quá, sẽ tổn hại thân thể.
Dĩnh Hoa, mang thuốc đến." Tố Phượng Di đối hài tử ý muốn nhắc nhở một câu, liền gọi đến Dĩnh Hoa.
"Nô tỳ tuân lệnh!" Dĩnh Hoa nhận mệnh thoái lui.
Chén thuốc không lâu sau liền được đặt lên bàn.
Ở bên kia sắc mặt hài tử lặp tức biến đổi.
"Ân nhi mau uống hết chén thuốc." Tố Phượng Di nâng chén thuốc gần bên môi, nhẹ nhàng thổi.
Tô Niệm Ân sợ sệt bước đến.
Ngọc thủ run rẩy đỡ lấy chén thuốc từ tay mẫu thân, chậm chạm uống từng ngụm nhỏ.
Hảo kỳ quái, thông thường lúc trước dùng thuốc đều là một loại vị đắng chát khó chịu, bây giờ đây cũng là thuốc, thế nhưng lại không hề đắng chút nào, hơn nữa lại là vị ngọt ngào.
Tô Niệm Ân hẳn thích thú, sợ hãi đều bị đẩy qua một bên, một hơi đem chén thuốc uống hết.
Song, còn vươn tay lau đi nước thuốc dính lại trên môi.
"Mẫu hậu, thuốc lần này không giống những lần trước đều đắng chát, lần này lại phi thường ngon ngọt a!" Tô Niệm Ân híp mắt cười.
"Dĩnh Hoa, có phải hay không ngươi đem nhằm thuốc rồi?" Tố Phượng Di nghi hoặc, vấn hỏi Dĩnh Hoa.
"Hồi nương nương, nô tỳ không hề lấy nhầm thuốc.
Thuốc lần này có vị ngọt chính là do Phạm sư phụ căn dặn khi công chúa dùng thuốc liền để vào trong đó một ít đường trắng, như vậy công chúa sẽ không nhận thấy thuốc dược thật đắng nữa." Dĩnh Hoa đối Tố Phượng Di trình tấu.
Đến điều này hắn còn có thể nghĩ đến? Nàng có ý đề phòng quả không sai.
"Còn có, Phạm sư phụ hướng công chúa đưa tới thứ này." Dĩnh Hoa ở trong tay ao lấy ra một gói vải nhỏ.
"Là kẹo đường nha!" Tô Niệm Ân thập phần vui vẻ hét lớn.
"Ân nhi, loại này kẹo đường vẫn là không nên ăn nhiều, rất không tốt." Tố Phượng Di kéo hài tử đến gần, mờ mịt căn dặn.
"Mẫu hậu, là vì sao a?" Tô Niệm Ân gãi gãi đầu.
"Chính là không nên ăn nhiều." Tố Phượng Di thái độ lúng túng.
"Ân! Ân nhi hiểu rõ!" Tô Niệm Ân trong mắt hiện lên mấy phần tiếc nuối, cũng rất ngoan ngoãn gật gật đầu.
Tô Niệm Ân chỉ chú tâm ăn kẹo của nàng, chính là không thể nhìn thấy nàng mẫu thân mi tâm sớm đã nhíu chặt vào nhau.
"Hồng Nhã, đem rượu đến đây."
Tô Vân Hi hôm nay khi vừa mở mắt thức dậy liền cảm thấy thân thể phi thường đau nhức, nàng mới từ đó suy nghĩ có phải hay không chính bản thân bình thường vận động thân thể không nhiều, đến hôm qua mới dụng lực mạnh một chút liền hôm nay mới đau như vậy đây.
Cho nên, Khiết Dục trì sáng sớm đã có người cư ngụ.
Nước trong Khiết Dục trì ban ngày thì lạnh, ban đêm thì nóng
"Công chúa, trời chỉ vừa mới sáng, uống rượu giờ này sẽ tổn hại phụng thể." Hồng Nhã hướng Tô Vân Hi khó xử nói.
"Bản cung