Tiếng bước chân không nhanh không chậm, động tác nâng lên vạt áo, nhấc chân bước qua bậc cửa.
Tiến vào bên trong, cũng không gấp gáp mà ở ghế nhỏ bên cạnh ngồi xuống.
Tiểu Đỗ tử ở trên khay gỗ lấy đến tách trà, cung kính cẩn trọng dâng lên người trước mặt.
Tùy tiện đưa tay nhận lấy tách trà, mở nắp gạt đi lá trà, mới đưa lên nhấp một ngụm.
Tô Vân Hi từ bên trong bước ra, một vừa đi vừa chỉnh sửa dung trang.
Ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đưa mắt nhìn đối phương một lần, lại lười biếng đảo mắt đi nơi khác.
Cầm lấy khăn tay, từ tốn lau rửa ngọc thủ.
"Lâu rồi cũng không có đến nơi này.
Hôm nay lại như vậy đến thật sớm, là có chuyện gì sao?" Tô Vân Hi đôi chút nhướng mày.
"Phải có chuyện gì mới có thể đến sao?" Tô Phá Ca nghi hoặc.
"Còn không phải là như vậy?" Tô Vân Hi nhếch môi.
"A được được, là có chuyện nên mới đến!" Tô Phá Ca phất tay áo đầu hàng.
Tô Vân Hi chỉ tùy tiện cười.
"Hồng Nhã, truyền thiện." nàng nhìn đến Hồng Nhã bên cạnh, hạ lệnh.
"Nô tỳ tuân lệnh!" Hồng Nhận cuối đầu, liền lui xuống.
"Ngươi hẳn cũng chưa dùng thiện đi.
Sau đợi Hồng Nhã hoàn tất chuẩn bị, ngươi cũng ngồi xuống bàn đi." đem ngọc thủ lau khô, nàng chậm rãi đứng lên, di dời đến hạ gian.
"Đúng là chuyện lạ hiếm gặp rồi! lão thiên hôm nay nhất định đổ mưa lớn a!" Tô Phá Ca một đường đi, một đường cười lớn.
"Ngươi là đang nói bản cung thường ngày đối ngươi rất hẹp hòi sao?" Tô Vân Hi nhãn châu sắc bén, nghi hoặc hỏi.
"Trẫm cũng không phải như vậy cái ý nghĩ đâu! chính là tỷ tỷ nghĩ nhiều rồi!" Tô Phá Ca rùng mình cười trừ, cũng mau chóng ngồi xuống bàn.
"Ngươi cái ý định, bản cung còn không rõ sao?" một câu nói khiến đối phương tức khắc á khẩu.
"Hảo hảo, là trẫm suy nghĩ nhiều, không phải tỷ a!" hắn quả thật đấu không lại nàng.
Qua đi một đoạn thời gian, Hồng Nhã đem thiện bày lên bàn.
Cả hai thân ảnh đều chú tâm dùng thiện, không khí cũng trầm lặng đi không ít.
Tô Vân Hi gắp đến đũa thứ hai cho vào miệng, liền nhận thức chính là có chỗ không đúng, liền gọi đến Hồng Nhã.
"Tại sao hôm nay thức ăn lại có hương vị khác mọi ngày? những thứ này là người nào làm?" Tô Vân Hi chau mày.
"Trẫm thấy hẳn bình thường, như thế nào có khác lạ đâu?" Tô Phá Ca ngây ngốc đối Tô Vân Hi nói một câu.
"Mùi vị đích thị khác lạ! chuyện là như thế nào?" nàng cái thanh âm nghe đến có phần sinh khí.
"Hương vị cũng không...!" Tô Phá Ca nhận thức ánh mắt của nàng, lập tức một tiếng cũng đều không dám phát ra.
"Thế nào?"
"Hồi quận chúa, thường ngày hẳn là Phạm sư phụ đối Nguyệt Hoa cung chuẩn bị ngự thiện.
Thế nhưng không hiểu thế nào cớ sự Phạm sư phụ hôm nay lại không ở Ngự Thiện phòng.
Cho nên phụ trách ngự thiện hôm nay chỉ có thể hướng Trương sư phụ bàn giao đi." Hồng Nhã hướng Tô Vân Hi nói rõ trình tự.
"Phạm sư phụ là đi nơi nào?" Tô Vân Hi đối Hồng Nhã vấn.
"Hồi quận chúa, Phạm sư phụ trước nay hành tung bất định, nô tỳ chính là không biết người đã đi đâu a." Hồng Nhã cuối đầu.
"Trẫm nhận thấy những thứ này cùng tay nghề Phạm sư phụ cũng không kém đi.
Không cần nhất thiết phải là hắn chuẩn bị, những thứ này cũng đều dùng ngon miệng a.
Phải, không phải lần trước bàn đến chuyện tuyển chọn quận mã sao? ngày mai chính là thời hạn nói trước, trẫm đã chuẩn bị hảo kỹ lưỡng, chắc chắn không khiến tỷ thất vọng." Tô Phá Ca tự tin vỗ ngực cười hì hì.
"Vậy còn phải xem ngày mai những người kia sẽ như thế nào thể hiện." Tô Vân Hi buông đũa đứng lên.
"Chắc chắn sẽ có người đối tỷ phù hợp! Y! Thứ này thật sự là quen mắt a, dường như trẫm đã nhìn thấy rồi đi?" Tô Phá Ca nhìn thấy bên hông Tô Vân Hi đeo đến dây bội sức hảo quen mắt, tuy nhiên lại không thể nhớ rõ là đã gặp ở nơi nào.
"Vậy sao? Là nhìn thấy ở nơi nào?" Tô Vân Hi hiếu kỳ, muốn xem vị này đệ đệ của nàng có hay không nhận ra vật này.
"Trẫm chính là không thể nhớ rõ đi!" Tô Phá Ca vỗ vỗ trán.
"Nếu đã là không thể nhớ, vậy thì không cần nhớ nữa đi.
Bản cung muốn nghỉ ngơi, Hồng Nhã, tiễn khách." Tô Vân Hi âm thầm cười một cái, hạ lệnh không tiếp.
"Tỷ là như vậy trục xuất trẫm? Hảo hảo, vậy trẫm cũng không cần ở đây gây phiền toái.
Trẫm trước rời đi, tỷ hảo tĩnh dưỡng a." Tô Phá Ca xua tay, song đem theo Minh Từ rời đi.
Tô Vân Hi ngạo kiều ngồi trên ghế, trong tay là bội sức khi nãy khiến Tô Phá Ca nghi hoặc một trận, trên môi chính là nụ cười kỳ quái.
Cái này bội sức còn không phải là ngày trước người kia gấp gáp rời đi để quên hay sao.
Hôm đó cũng chính nàng nhìn đối phương rời đi có phần hụt hẫng.
Tuy nhiên, thời điểm Hồng Nhã thu dọn sàn đan của nàng thì phát giác đối phương cái bội sức rơi xuống lưu lại trên giường từ khi nào.
Loại này bội sức nàng cũng là chưa từng thấy qua, nhìn đến như đối phương phi thường lưu ý, nàng nhìn qua cũng rất yêu thích, vậy nên lưu vật bên người, nhìn vật cũng như nhìn thấy người.
Kỳ thực, thời điểm nàng đem đối phương cái diện sa tháo xuống, nàng chính là thập phần kinh hách, như thế nào lại có người có thể thật giống với nàng đệ đệ đi, chính nàng còn suýt nữa nhầm lẫn gọi lên vị đó nàng đệ đệ cái tên họ, tuy nhiên, lại có một chút khác biệt, chính là người trước mặt nàng bì phu phi thường mịn màng, so tuyết sương còn muốn trắng hơn, không giống nàng cái đệ đệ bì phu thô nhám, nước da ngâm đen.
Người trước mặt cùng nàng cái đệ đệ là cùng một cái diện mạo, thế nhưng người trước mặt nàng mới khả ái, mỹ mạo hơn hẳn đệ đệ.
Nhắc đến, đại não lại nhớ đến gương mặt vừa anh tuấn, lại vừa khả ái của đối phương, càng khiến nàng cái ý định lớn thêm một chút, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ lấp đầy.
Xem ra hôm nay đều không cần ăn điểm tâm nữa a.
"Nương nương, người lại thất thần." Thúy nhi nhìn thấy nàng giữ như vậy cái động thái cũng đã hơn hai canh giờ, lo lắng mới bước đến nhắc nhở nàng.
"Vậy sao?" Vương Dĩ Cơ nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không quay đầu lại.
"Nương nương, người ngày nào cũng như vậy phiền muộn, sẽ tổn hại thân thể.
Chuyện cũng trải qua thật lâu đi, cũng không cần người phải như vậy suy nghĩ hảo khổ sở.
Thay vì chỉ như vậy thất thần cả ngày, còn không bằng đến Ngự Hoa viên tản bộ, hoặc có thể đến nơi khác hóng mát." Thúy nhi thanh âm nghe đến có chút tức giận khí tức, hướng nàng nói.
"Thúy nhi, ngươi không hiểu." nàng khẽ lắc đầu.
"Thúy nhi tuy là không xem nhiều sách vở, thế nhưng nô tỳ có thể phân biệt rất nhiều việc.
Nương nương, người ra ngoài tản bộ hảo không?" Thúy nhi cuối đầu.
Vương Dĩ Cơ một mực bất vi sở động, lời nói của Thúy nhi tựa như không thể đánh động nàng.
"Nương nương." Thúy nhi kiên trì khẩn cầu.
Vẫn là im lặng.
Thúy nhi nhìn nàng như vậy, chính là tự hiểu rõ bản thân lời nói không thể đánh động nàng, cũng không còn cách nào khác đành lui về sau.
Thế nhưng thấy chủ tử của nàng như vậy hiện trạng, nàng trong lòng cũng không yên.
Nhớ lúc trước chủ tử của nàng rất hay cười, nụ cười cũng rất đẹp, chính là vì ở bên cạnh tiên đế, khiến nàng vui vẻ.
Thế nhưng từ khi tiên đế qua đời, nàng thời điểm đó liền không còn cười nhiều như trước, cho đến khi biết được trong bụng nàng đang mang một tiểu hài tử, tâm trạng của nàng khi ấy mới cải thiện đôi chút.
Ông trời trêu ngươi, ngay cả đứa con của nàng cũng không còn, là bắt đầu từ khi đó, nàng liền trở nên một dáng u buồn, số lần bước khỏi Tự Tố cung cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đại não đảo lộn một hồi, đột nhiên lại nghĩ được gì đó, Thúy nhi nhanh một chút đi ra ngoài, thật nhanh rời khỏi Tự Tố cung.
Trên phố thị náo nhiệt.
"Ca, chúng ta đi cả ngày trời, là đang tìm thứ gì a?" Bá Hạ điều tiết một lần khí tức, mệt mỏi thở dốc.
"Là tìm tên hắc diện nhân không phải sao?" Trào Phong bước trên đường, tùy tiện trả lời.
"Ta nói Giao ngươi cũng quá yếu kém đi.
Chỉ mới nửa ngày đã kêu gào thảm thiết." Toan Nghê châm biếm cười một cái.
"Ngươi mới yếu kém!" Bá Hạ sinh khí, hướng Toan Nghê phóng đến ánh mắt giết người.
"Ta mới không như ngươi phi thường yếu kém đâu." Toan Nghê cười lớn.
"Ngươi...!" Bá Hạ tức giận, không thể nói nên lời.
"Các ngươi đùa giỡn đủ? chúng ta thời gian lưu lại trần gian sắp hết, những việc cần làm nên mau chóng hoàn thành.
Nếu chậm trễ công vụ, trở về hướng phụ vương liền không thể toàn thay đi!" Trào Phong chau mày nhắc nhở.
"Được được.
Không phải chỉ còn đưa quỳ thư cho tên hắc diện nhân kia là xong sao.
Mau chóng hoàn thành, sau đó chúng ta vẫn còn thời gian hảo hảo dạo chơi đi." Toan Nghê xoa xoa cầm, tâm trạng phi thập phần cao hứng.
"Ngươi đúng là chỉ nghĩ được những thứ đó." Trào Phong đối Toan Nghê buông một câu trách móc.
"Ca, huynh nhìn xem bên đó! không phải người quen sao?" Bá Hạ nhìn phía trước, ngạc nhiên đối hai người còn lại gọi.
Qua đi một đoạn thời gian, tại trà lâu.
"Uây! ngươi thời điểm này không phải nên ở Minh Giới đi? Như thế nào lại là ở trần gian a?" Toan Nghê hiếu kỳ, hướng đến người ở đối diện hỏi một câu.
"Minh Giới công vụ ắt có người lo liệu.
Lần này lên trần gian là Vương Thượng bàn giao." Tiểu Du ở trên bàn lấy một cái màn thầu cho vào miệng, chậm rãi nuốt.
"Ta nghe phụ vương nói đến Minh Giới lúc này phi thường bận rộn, quỷ hồn gần đây càng nhiều hơn.
Hơn nữa Minh Giới nhân sự thiếu hụt, Vương Thượng đại nhân vẫn đem ngươi đẩy lên đây?" Bá Hạ nghi hoặc.
"Vương Thượng nàng là người như thế nào? Nàng sớm đã đem công vụ thu xếp hoàn hảo.
Cần đến tiểu tốt như chúng ta nhắc nhở nàng sao?" Nghe đến vị kia nhân sự đối các nàng Vương Thượng có ý nghi ngờ, Tiểu Du ở trước mặt bọn họ hất cằm một cái, thập phần tin tưởng nói với bọn họ.
"Thật sự là như vậy thật lợi hại?" Trào Phong đối Tiểu Du hỏi.
"Vương Thượng cái bản lĩnh, chúng ta như vậy vẫn không thể thấy được là có bao nhiêu phần lợi hại đi." Tiểu Du cao hứng cười, Vương Thượng của các nàng há có thể để bọn họ tùy tiện nghi ngờ.
"Ca, Minh Giới chủ thượng là người như thế nào a?" Bá Hạ hướng đến Trào Phong dò hỏi.
"Ta cũng chưa từng đối nàng diện kiến đi.
Ta chỉ nghe phụ vương nói đến, Minh Giới chủ thượng là tiền nhiệm Vương Thượng nữ nhi.
Nghe nói, khi nàng sinh ra, Minh Giới đảo lộn một trận, thập bát điện địa ngục quỷ khóc thần sầu, bỉ ngạn huyết sắc chói mắt toàn bộ đều chuyển thành tử sắc u ám.
Vong Xuyên hà vốn dĩ yên lặng cũng thủy triều dâng cao.
Qủy hồn bốn phương sợ hãi tháo chạy, hôm đó đất trời Minh Giới ngập trong mùi hương phi thường kỳ lạ, nghe nói là