KSCN – Chương 1
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
Vẻ ngoài này của anh ta, thích hợp nhất với việc vừa gặp đã yêu
Điêu Tranh Kha từ xe taxi bước xuống, đi đến nơi đã hẹn.
Sau cơn mưa, bầu trời vừa buồn tẻ lại u ám.
Trên con phố mua sắm khá vắng vẻ, một tấm biển quảng cáo ương ngạnh vắt ngang cột đèn. Dòng chữ OneFool trông sống động như thật, dường như đang nhạo báng sự ngu xuẩn của con người.
Trước cửa hàng treo một tấm bảng hiệu nghiêng ngả. Trên chiếc bảng đen là hình vẽ mũ bảo hiểm của nhân vật Stormtrooper trong Star Wars[1], bị nước mưa tạt nên hơi loang lổ, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.
[1]
Đó chính là chỗ Lão Chu đã nói. Không đón khách đến, không tiễn khách đi. Ở khu vực có tiền thuê đắt đỏ thế này, một nơi như thế làm sao có thể tồn tại được đến tận bây giờ?
Điêu Tranh Kha bước nhanh tới, đôi giày da màu sáng giẫm lên một viên gạch lỏng lẻo trên quảng trường, nước dơ bắn lên, làm bẩn đôi giày mới của anh ta.
Anh ta đẩy cửa kính của OneFool ra thì nhìn thấy quầy bar thật dài không có một ai. Trong tiệm cũng không thấy bóng dáng của nhân viên phục vụ, chỉ có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi phía trước cửa sổ.
Anh ta tiến lên hỏi thăm, “Cô Kinh Mịch Ngọc?”
“Là tôi.” Cô gái trẻ tuổi nhìn về phía Điêu Tranh Kha.
Lúc này, anh ta mới thấy rõ gương mặt của cô.
Gương mặt trái xoan gầy gò, đôi mắt màu nâu đậm không khác gì tương ủ lâu năm, còn làn da trắng nõn thì giống hệt như muối ăn. Chỉ trách giữa trưa bản thân đã ăn sủi cảo quá no, bây giờ trong đầu chỉ toàn là gia vị.
Anh ta nhìn ly cà phê size lớn trên bàn gỗ, khách khí đưa danh thiếp qua, “Chào cô, tôi là Điêu Tranh Kha – người hôm qua đã liên lạc với cô.”
Cô đưa tay nhận lấy. Danh thiếp cũng giống như của lão Chu, dùng màu sắc có độ bão hòa cao[2], trông thật quê mùa.
Điêu Tranh Kha khom lưng ngồi xuống, lấy một tập tài liệu từ cặp công văn ra, đẩy đến trước mặt cô, “Đây là tư liệu mà cô muốn.”
Kinh Mịch Ngọc tháo sợi dây, vài tập tư liệu liền trượt ra. Đập vào mắt cô đầu tiên là ảnh chụp của một người đàn ông, mày kiếm mắt sáng, miệng cười như không cười.
Cô nở nụ cười, “Ảnh hộ chiếu đẹp trai đến vậy ư?”
“Đẹp trai, hơn nữa còn rất đào hoa.”
“Ồ?”
“Cột số hai của trang thứ hai, là kinh nghiệm tình trường của anh ta. Từ lúc mười tám tuổi đến nay, đã qua lại với hai mươi bốn người bạn gái, còn trước năm mười tám tuổi thì có hai người.” Điêu Tranh Kha nói với giọng điệu công thức hóa.
Ánh mắt của Kinh Mịch Ngọc chuyển đến tư liệu sau ảnh chụp ở trang đầu tiên.
Yến Ngọc, nam, 28 tuổi, chiều cao 1m82, cân nặng 74 kí, nguyên quán ở thành phố Phục Chúc.
Cô nhìn vào thông tin quê quán, nhấp một ngụm cà phê đá, “Thành phố Phục Chúc?”
“Đúng, là đồng hương của cô Kinh.” Điêu Tranh Kha tự nhiên tiếp lời.
Cô ngước mắt, “Anh điều tra tôi?”
Anh ta run lên, phủ nhận, “Không không không, tình huống của cô Kinh là do lão Chu nói cho tôi biết.”
“Thật ư?” Kinh Mịch Ngọc bình tĩnh nhìn anh ta, khuỷu tay chống trên lan can, đầu ngón tay trái vuốt lên khóe môi bên trái.
Lúc này Điêu Tranh Kha mới phát hiện, đường khóe môi của cô dài hơn so với người bình thường một chút. Nghe nói những người sở hữu đặc điểm này, khi cười lên rất đẹp, “Chúng tôi không điều tra khách hàng.”
Cô không tiếp tục truy vấn anh ta, chỉ thuận miệng hỏi, “Khi nào lão Chu về?
“Có lẽ là tháng sau.”
Sự chú ý của cô quay về trên tư liệu của Yến Ngọc, ngón tay ngọc thon dài gõ nhẹ hai lần lên tấm hình, “Có hình chụp những cô bạn gái kia của anh ta không?”
“Có, bắt đầu từ trang thứ ba.”
“Chuyển khoản theo quy định cũ.” Kinh Mịch Ngọc khép tư liệu lại, một tay cầm áo khoác màu vàng nhạt trên ghế, “Tôi đi trước.”
Điêu Tranh Kha nhìn cô rời đi.
Mái tóc dài màu nâu hơi xoăn xõa trên lưng, đôi giày cao gót màu trắng vang lên tiếng “cộp cộp” trong không gian yên tĩnh ở OneFool.
Anh ta lại có một phát hiện mới.
Đế giày của cô rất sạch sẽ. Cũng giống như của anh ta, là giày mới.
_
Kinh Mịch Ngọc kéo cửa thủy tinh của OneFool.
Mây đen vắt ngang bầu trời, mưa phùn rả rích rơi.
Cô bước về phía bãi đỗ xe.
Vừa xoay người lại, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục, mang giày da đang đứng trước xe của mình.
Người đó dựa vào đèn trước xe cô, như đang quan sát điều gì đó. Vóc dáng cao lớn đứng trong ngày mưa âm u, nhìn về phía xa, những tòa kiến trúc trên đường đi đều khoác trên mình một màu xám xịt.
Cô dừng bước, suy nghĩ nên chờ người đó rời đi, hay vẫn nên hào phóng đi đến chào hỏi.
Một giây sau, anh ta phát hiện ra cô.
Kinh Mịch Ngọc khẽ mấp máy môi một chút. Lần này thì không thể giả bộ không thấy rồi.
Đi đến trước mặt anh ta, cô mỉm cười.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói, “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, khi đậu xe ở phía bên phải thì không được đậu quá sát, phải chừa không gian cho xe bên cạnh mở cửa.”
Lúc này cô mới thấy rõ, bên phải xe cô là chiếc Land Rover của anh ta. Cô lễ phép gật đầu, “Để tôi lái ra.”
“Còn nữa,” Ánh mắt của người đàn ông dời xuống dưới chân cô, “Khi lái xe đừng mang giày cao gót.”
“Trong xe của tôi có chuẩn bị giày đế bằng.” Cô đi về phía xe mình.
“Kinh Mịch Ngọc.” Người đàn ông ngăn cô lại, “Em đến Bắc Tú từ khi nào?”
“Một năm trước, chuyển đến đây làm việc.” Cô nhìn cánh tay đang đưa ra trước mặt mình. Đôi bàn tay dày rộng này, đã từng cho cô sự ấm áp trong mùa đông lạnh giá.
Thành phố này rất kì quái.
Rõ ràng là ở phía nam, lại được gọi là thành phố Bắc Tú.
Rõ ràng là nằm ở phía nam, lại còn lạnh hơn ở phương bắc. Nhất là giờ phút này, gió rét xen lẫn mưa bụi, rơi trên mặt cô, lạnh thấu xương.
Người đó hỏi, “Vì sao tới đây cũng không nói với anh một tiếng?”
“Kỳ Ngọc Phong.” Kinh Mịch Ngọc nhìn về gương mặt tuấn dật trước mặt mình, “Trời mưa quá lạnh, để tôi vào xe rồi nói.”
Mưa phùn rơi trên tóc cô giống như một lớp mũ sa. Kỳ Ngọc Phong nhìn cô, rồi tránh sang một bên.
Kinh Mịch Ngọc lên xe, nhanh chóng thay giày. Nổ máy xe, chậm rãi lái khỏi bãi đậu xe. Cô mở cửa kính ra, nghiêng người ló đầu về phía Kỳ Ngọc Phong nói, “Thật có lỗi, lúc nãy đậu xe không chú ý.”
Kỳ Ngọc Phong cúi người, “Số điện thoại vẫn như cũ sao?”
“Đúng vậy, không đổi.” Cô cười, “Tôi đi trước.”
Lúc này, phía bên trái có tiếng xe truyền đến.
Cô quay đầu nhìn một cái, hoảng sợ hãm phanh.
Một chiếc xe thể thao màu trắng đang vọt về phía bên này. Một nửa chiếc xe của cô đang ở trên đường, nếu chiếc xe thể thao không dừng lại, thì hai xe chắc chắn sẽ trực tiếp va chạm. Mà vị trí mà chiếc xe thể thao sẽ đâm thẳng vào, chính là ghế lái cô đang ngồi.
Kinh Mịch Ngọc lập tức quay đầu xe, nhưng thời gian đã không còn kịp.
Kỳ Ngọc Phong lùi đến ven đường, gấp gáp hô to, “Quay xe! Mịch Ngọc, quay xe lại!”
Cô nghe thấy, nhưng tốc độ xe thể thao quá nhanh, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Xe thể thao thắng gấp, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh sắc nhọn chói tai. Người đàn ông ngồi trên xe đánh tay lái qua bên phải, đầu xe gần như kề sát thân xe của Kinh Mịch Ngọc, đụng phải chiếc Mercedes đang đậu bên phải xe cô.
Xe thể thao đã chịu va chạm, mối nguy hiểm cũng dừng lại.
Kinh Mịch Ngọc còn chưa hoàn hồn. Phía bên trái của chiếc xe thể thao chỉ cách cửa xe trái của cô vẻn vẹn một tấc.
Một nam một nữ ngồi trên xe cũng bất động.
“Mịch Ngọc, em có bị thương hay không?” Kỳ Ngọc Phong kéo cửa xe bên phải ra, cúi người xuống xem xét.
Cô thở dốc một hơi, “Tôi không sao.”
Người đàn ông trên xe thể thao mở mui xe ra, nhảy xuống.
Kỳ Ngọc Phong ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nói, “Yến Ngọc?”
Yến Ngọc đứng trước đầu xe của Kinh Mịch Ngọc, ánh mắt lạnh lẽo xuyên thấu qua cửa sổ xe, bắn về phía cô, “Xuống xe.”
“Yến Ngọc.” Kỳ Ngọc Phong gọi anh một lần nữa.
Yến Ngọc nhướng mày, “Bạn gái cũ của anh?”
“Là bạn của tôi.” Kỳ Ngọc Phong tựa một tay vào cửa xe, đứng thẳng người.
Yến Ngọc hừ một tiếng, rõ ràng không tin lời giải thích của Kỳ Ngọc Phong. Anh nhìn Kinh Mịch Ngọc chăm chú.
Cái nhìn sắc bén này khiến cô nhíu mày, sau đó hạ cửa xe xuống.
Từ thời khắc Kinh Mịch Ngọc nhìn thấy tư liệu của Yến Ngọc, ở trong lòng đã cân nhắc những trường hợp bất ngờ gặp mặt. Vẻ ngoài này của anh ta, thích hợp nhất với việc vừa gặp đã yêu. Những người bạn trai cũ của cô, phần lớn đều xuất hiện khi Kinh Mịch Ngọc đã chuẩn bị tốt tâm lý. Còn vụ va chạm với Yến Ngọc này, khiến cô có chút trở tay không kịp. Nếu như nói ở đây mà cô nhất kiến chung tình với anh ta, thì ngay cả cô cũng không tránh khỏi cảm thấy bản thân mình bị mắc chứng Stockholm[3].
Cô từ cửa sổ xe nhìn ra thăm dò, làm ra vẻ bản thân không hề nhìn thấy vạch đen đang chảy xuống từ mặt anh ta, “Xe anh đang chặn ngay trước cửa xe tôi.”
Kỳ Ngọc Phong khom lưng xuống lần nữa, ra hiệu Kinh Mịch Ngọc đi ra từ cửa ghế phụ.
Cô nhìn Yến Ngọc. Anh ta cũng không có ý định di chuyển chiếc xe thể thao của mình. Kinh Mịch Ngọc thay giày,
Đột nhiên, bàn tay đang vịn vào ghế ngồi bị Kỳ Ngọc Phong bắt được.
Bàn tay ấm áp của anh ta bao bọc năm ngón tay lạnh buốt của cô.
Ngón trỏ của cô cạ vào lòng bàn tay đang nắm lấy tay mình.
Đường chỉ tay của Kỳ Ngọc Phong vừa dài vừa sâu, tạo thành một chữ xuyên[4]. Khi còn bé cô từng nghe nói, người đàn ông có vân tay thế này, đa số đều chín chắn nhiều tiền, đáng để phó thác.
[4] Chữ Xuyên (川)
Cô nắm lại tay của anh ta.
Anh ta kéo một phát, cô nghiêng người bước khỏi xe.
Xe đang đậu ngay vũng nước mưa, vừa bước ra khỏi xe thì giày đã bẩn.
Kỳ Ngọc Phong thuận theo tầm mắt của cô nhìn xuống, “Em luôn thích mang giày trắng vào những ngày mưa.”
Kinh Mịch Ngọc cười cười. Cô không chỉ thích mang vào mùa mưa, mà khi trời nắng cô cũng thích. Chỉ là, mỗi khi mưa liên miên không dứt, thì anh ta mới chú ý đến giày của cô.
Hai người từ từ đến gần. Từ góc nhìn của Yến Ngọc, Kỳ Ngọc Phong tựa như đang ôm Kinh Mịch Ngọc, tuyên bố quyền sở hữu của mình. Anh ta gõ gõ mui xe cô, “Quý cô này, đến đây chúng ta nói một chút về việc bồi thường.”
Kinh Mịch Ngọc vén phần tóc dài về sau vai, nhẹ giọng nói, “Xe anh cũng không đụng vào xe tôi. Anh với chủ xe Mercedes bàn bạc với nhau về việc bồi thường là được rồi.”
Sau khi chiếc xe thể thao trực tiếp đâm vào chiếc Mercedes, đã đẩy nó sát đến sát tường, đầu xe bị nát hết, cũng đủ thấy được sự ngông cuồng của Yến Ngọc.
“Nhưng nguyên nhân gây ra sự cố là cô.” Yến Ngọc cười khẽ, “Kết quả cô và xe cô đều bình an vô sự, còn tôi và chủ xe Mercedes lại tổn thất nặng nề. Cô nói xem ai mới là người bồi thường cho ai?”
Kinh Mịch Ngọc nhấp môi dưới. Tập tư liệu mà Điêu Tranh Kha đưa cho đang đặt ở ghế sau. Mà Yến Ngọc trước mắt so với tư liệu miêu tả càng sống động hơn nhiều lần.
Kiêu ngạo vô lễ, ngang ngược ngông cuồng.
Có thể thấy tư liệu đã thiếu một thông tin: Yến Ngọc không chỉ đào hoa, mà còn rất xấu xa.
“Yến Ngọc,” Lông mày Kỳ Ngọc Phong nhíu chặt thành một đường, “Cậu náo loạn đến như vậy, bảo vệ chẳng mấy chốc nữa sẽ đến. Cậu nói xem, nếu có người đang theo dõi camera ở bên trong, thì sẽ cảm thấy ai mới là nguyên nhân chính?”
“Lỡ như…” Yến Ngọc quét sạch vẻ u ám trên mặt, vui vẻ cười một tiếng, “Camera bị hư thì sao?”
Kinh Mịch Ngọc thầm nghĩ: Anh ta đã nói như thế, chỉ sợ là camera thật sự đã hư.
Bãi đậu xe ngoài trời này nằm ở phía Bắc quảng trường của khu trung tâm thương mại. Đường sá ở cánh Bắc thành phố vẫn đang thi công. Mọi người đa số đều không đi qua nơi này, ngoại trừ khi phải đến bãi đậu xe. Người đi đường đều vội vã đi về hướng Đông và hướng Tây, căn bản cũng không có ai chú ý đến cửa phía Bắc.
Cô quay sang Kỳ Ngọc Phong, “Anh sẽ làm chứng cho tôi chứ?”
Kỳ Ngọc Phong cười cười trấn an.
Yến Ngọc hừ một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, “Về việc bồi thường, luật sư của tôi sẽ làm việc với cô sau.”
Kỳ Ngọc Phong vỗ vỗ bả vai Kinh Mịch Ngọc, “Em về trước đi, để anh nói chuyện với cậu ta.”
Cô không thể đoán được quan hệ giữa Kỳ Ngọc Phong và Yến Ngọc, nên chỉ cảm ơn một tiếng rồi rời đi, quay về xe. Xe vừa khởi động, cô chỉ thấy Yến Ngọc nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Cô đạp chân ga, lái ra khỏi bãi đậu xe.
****
Nơi ở của Kinh Mịch Ngọc rộng 60m2, được công ty hỗ trợ một nửa số tiền thuê.
Cô ở lầu chín. Kinh Mịch Ngọc không thích ở lầu cao, mà lầu chín là nơi thấp nhất mà cô có thể chọn vào thời điểm đó.
Kinh Mịch Ngọc mở cửa, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào truyền ra từ nhà vệ sinh.
Dì Vương cầm khăn đi tới, vừa thân thiết lại không mất đi sự kính cẩn hữu lễ, ân cần chào hỏi, “Cô Kinh đã về.”
Kinh Mịch Ngọc gật đầu cười, “Vâng.”
“Nước trong bể cá vừa được thay xong.” Dì Vương là nhân viên quét dọn cố định, mỗi tuần chỉ đến một lần.
“Được rồi, cảm ơn dì.”
Kinh Mịch Ngọc nuôi bốn con cá vàng, màu sắc xinh đẹp, vây đuôi trong suốt. Ngay trước bể cá, cô còn thiết kế một cái bàn xếp để làm việc, khi mệt mỏi thì sẽ nhìn về phía đó.
Hâm mộ những con cá không có phiền não, cũng thương tiếc cho bọn nó ngày nào cũng chỉ có thể bơi qua bơi lại trong một không gian chật hẹp thế này.
Từ khi đến thành phố Bắc Tú, Kinh Mịch Ngọc đã đổi qua ba nhân viên quét dọn, chỉ có dì Vương là cẩn thận chăm sóc mấy con cá vàng của cô.
Dì Vương quét dọn xong liền rời khỏi.
Kinh Mịch Ngọc băng qua bàn làm việc, ngồi trên chiếc ghế gỗ, mở túi văn kiện, xem kỹ tư liệu của Yến Ngọc. Nội dung chủ yếu của những tư liệu này là tình sử phong phú của Yến Ngọc, những việc khác cũng chỉ rải rác qua vài câu.
Kinh Mịch Ngọc gọi điện thoại cho lão Chu, chỉ nghe được thông báo đã khóa máy.
Từ khi Điêu Tranh Kha tiếp nhận việc điều tra, số điện thoại của lão Chu vẫn luôn trong tình trạng tắt máy.
Cô vô thức gõ góc trên bên phải của điện thoại lên mặt bàn.
Lúc nhìn thấy phần tài liệu này, cô dựa vào ảnh chụp của một đống bạn gái cũ, phỏng đoán rằng anh ta chính là một tên suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Nhưng sau khi trải qua sự xung đột hôm nay, ấn tượng của cô về anh ta đã có sự thay đổi.
Chính là một tên đã suy nghĩ bằng thân dưới, lại còn kiêu ngạo phách lối.
HẾT CHƯƠNG 1
[2] Độ bão hòa màu thể hiện độ thuần khiết của màu. Khi có độ bão hòa cao, màu sẽ sạch và rực rỡ. Khi có độ bão hòa thấp, màu sẽ đục và xỉn.
[3] Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý khi nạn nhân sinh ra cảm giác đồng cảm, quý mến, bảo vệ người bắt cóc, xúc phạm, đánh đập, đe dọa, hành hạ (tâm lý hoặc/và thể xác) của mình.