Kinh Sơn Chi Ngọc

Chương 2


trước sau

xFWDniU

KSCN – Chương 2

Giá Oản Chúc

Edit: Xoài | Beta: Lynn

Giang hồ ngầm, thì phải bí mật


Kinh Mịch Ngọc ném tư liệu của Yến Ngọc sang một bên, gọi điện thoại cho Điêu Tranh Kha.

Chuông điện thoại vừa vang lên một tiếng, Điêu Tranh Kha đã nhanh chóng bắt máy, “Alo?”

“Anh không nói với tôi, Yến Ngọc và Kỳ Ngọc Phong quen biết nhau.” Tốc độ nói chuyện của cô lúc này tương đối nhanh.

“Cô Kinh.” Điêu Tranh Kha cảm thấy không biết phải làm sao, “Thành phố Bắc Tú nói lớn không lớn. Bạn trai kế nhiệm của cô quan hệ rộng, giao du với nhiều tầng lớp trong xã hội. Tôi cảm thấy nếu như anh ta quen một, hai, ba, bốn, năm, thậm chí là mười người bạn trai cũ của cô, cũng không có gì lạ.” Trong lòng Điêu Tranh Kha âm thầm bổ sung thêm một câu: Nói không chừng còn có thể mở một buổi tiệc liên hoan.

“Nói như vậy…” Cô thả chậm tốc độ nói lại, “Phần tài liệu mà anh đưa tôi này, ít nhất cũng thiếu mất một nửa nội dung.”

Điêu Tranh Kha không nhanh không chậm nói, “Lão Chu chỉ giao phó tôi điều tra tình sử của Yến Ngọc, những chuyện khác không nằm trong phạm vi công việc của tôi.”

“Món nợ này, tôi sẽ tạm thời ghi lại. Khi nào anh hoàn thiện nhiệm vụ của mình, tôi sẽ trả lại.” Kinh Mịch Ngọc không đợi anh ta trả lời, đã cúp điện thoại.

Cô nửa nằm sấp trên bàn làm việc, móng tay phải dừng ngay trên khóe môi của Yến Ngọc trong bức hình.

Lúc chụp ảnh có lẽ anh ta không cười. Nhưng môi Yến Ngọc có một đường cong nho nhỏ, thoạt nhìn như là đang cười.

Mấy năm trước đã nghe bà ngoại nói, môi trên là tình, môi dưới là dục. Người đàn ông có môi trên mỏng, môi dưới dày, thì không có chỗ nào tốt.

Ông ngoại chính là người có tướng mạo như thế.

Lúc bà ngoại mới gặp ông ngoại, cũng đã kết luận ông là một người lạnh nhạt, bạc tình. Nhưng trốn không thoát số phận, cùng ông ngoại dây dưa cả đời. Sau khi bước qua tuổi trung niên, bà ngoại lúc nào cũng khuyên bảo phụ nữ con gái trong nhà, đàn ông phụ bạc không thể phó thác, có thể tránh được thì tránh.

Kinh Mịch Ngọc khắc sâu trong lòng.

Bây giờ cô chỉ là một vũng nước đọng, đã sớm không còn quan tâm đến việc chung thân đại sự.

****

“Thứ tối tăm bí mật này, tôi vẫn gọi đó là giang hồ.”

Đấu trường lớn đầy tiếng người huyên náo, bên trên là hai tuyển thủ boxing đang lần lượt tung chiêu.

Thần sắc của khán giả điên cuồng như bị ma nhập.

Người đàn ông vừa nói chuyện, tuổi chừng năm mươi, lông mày hình chữ bát, đuôi mắt cong xuống. Ngón tay ông ta kẹp một điếu xì gà, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang mang một nửa chiếc mặt nạ kia, hỏi, “Yến tiên sinh từng chơi boxing ư?”

“Có xem nhưng không tham chiến.” Con mắt của Yến Ngọc xuyên qua lỗ thủng trên mặt nạ nhìn về phía đấu trường.”

Dưới ánh đèn sáng trưng, máu tươi phun tung tóe, theo đường vòng cung rơi xuống.

“Con mắt của tôi không ổn, không thể tiếp xúc nhiều với ánh sáng. Chỉ cần đứng dưới mặt trời lâu một chút, thì liền chóng mặt.” Có một điều gì đó ẩn trong lời nói của người đàn ông đang hút xì gà. Lông mày ông ta rũ xuống, đờ đẫn, nhưng đôi mắt lại xảo quyệt như đã đắm mình trong đầm lầy qua nhiều năm.

Yến Ngọc nhìn về phía sàn boxing, nhẹ nhàng hỏi, “Từng có án mạng sao?”

“Bây giờ là xã hội pháp trị, nếu thật sự xảy ra chuyện thì không giải quyết được.” Vẻ mặt người đàn ông kẹp điếu xì gà cười cười, “Tôi chỉ đang kiếm tiền mà thôi.”

“Đã hiểu.”

Chiếc cằm râu ria của người đàn ông đó ngước lên, “Yến tiên sinh không gỡ mặt nạ xuống sao?”

Yến Ngọc cười, “Giang hồ ngầm, nên phải ở trong tối.”

“Ầy.” Người đàn ông hút xì gà quan sát Yến Ngọc, “Phong thái này của Yến tiên sinh bị giấu đi, thật là đáng tiếc.” Người đàn ông này đã hành tẩu hơn nửa đời người, đã từng chứng kiến qua những việc biến thái, vượt quá sức tưởng tượng rất nhiều. Vì thế, trước người đàn ông ngồi trước mặt mang một cái mặt nạ quỷ dị thế này, ông ta cũng không cảm thấy kinh ngạc.

“Ông chủ Lữ quá khen.”

“Người mặc quần đen kia chính là người cậu muốn đọ sức.” Miệng ông chủ Lữ hút xì gà, “Tên quần đỏ, thực lực rất mạnh. Nhưng trận này là cậu với tôi hợp tác,  nên tôi đã cùng hắn ta chào hỏi, nhất định phải thua.”

Vừa dứt lời, hiệp một kết thúc.

Quần đen quả nhiên đã thắng như lời ông chủ Lữ nói. Anh ta khua cánh tay đầy gân xanh, đường cong cơ bụng lồi lõm tạo thành từng đường bóng mờ. Rồi lại hơi giương cằm, làm động tác thả lỏng cổ.

Những khán giả nữ đang xem ở khoảng cách gần bởi vì sự đẹp trai của anh ta mà la hét khản giọng.

Ông chủ Lữ nói, “Tên nhóc này có một vấn đề. Nếu khán giả nữ nhiều, nó nhất định sẽ thua. Nhưng hết lần này đến lần khác, mỗi khi nó thi đấu, thì lại có rất nhiều khán giả nữ đến xem.”

Tuy giá của vé vào cửa tăng lên, nhưng nhiệt tình của người xem lại không hề giảm đi.

Hơn nữa, ngay cả Yến tiên sinh cũng coi trọng tên quần đen tuấn tú kia. Đương nhiên, ông chủ Lữ không hỏi lí do. Giống như lời ông ta đã nói, ông ta chỉ kiếm tiền thôi.

Quy cách của các trận đấu thương mại đều có sự khác biệt. Ví dụ, sàn thi đấu này của ông chủ Lữ, chủ yếu đều có mười hiệp.

Sau khi tiến hành được sáu trận, lại bất ngờ có cảnh sát đến kiểm tra.

Lông mày hình chữ bát của ông chủ Lữ lại treo ngược lên, “Yến tiên sinh, hôm nào lại hẹn ngài đến. Ngài đi ra từ cửa sau đi.” Ông ta quăng điếu xì gà, phát ra một tiếng “Hít hà”, nói, “Bây giờ tôi lại phát hiện, mặt nạ này thật sự không tệ.” Coi như là kiểm tra lại camera, cũng không tra ra được là ai. Mà chính ông ta cũng không muốn tìm hiểu đến cùng xem bọn họ là ai. Có một số người, biết được thân phận của họ trái lại còn tạo thêm gánh nặng cho bản thân.

Ông chủ Lữ ra phía trước đón cảnh sát.

Yến Ngọc bước ra ngoài hành lang, đi xuống cầu thang thoát hiểm.

Cầu thang này hướng thẳng xuống garage dưới tầng hầm. Một làn xe có ba hàng đèn, nhưng chỉ có vài cái đang sáng.

Anh gãi đầu, khiến vài sợi tóc được xử lí gọn gàng rũ xuống. Sau đó lại cởi áo khoác màu đen ra, lộn trái lại rồi mặc vào. Sau đó tay phải tháo mặt nạ xuống, gấp lại, nhét vào túi áo.

Mắt đã thích ứng được với bóng tối, nên ngược lại nhà để xe cũng không quá khó đi.

Phía trước có một bóng người xuất hiện trong mắt anh. Dưới ánh đèn ảm đạm, người kia nghiêng đầu.

Yến Ngọc lúc này mới phát hiện, đó chính là người mặc quần đen vừa giao chiến khi nãy. Áo của anh ta không giống với vừa nãy, bên trên mặc một cái áo lông, bên dưới là chiếc quần thể thao lỏng lẻo. Thân hình thon gầy, chỉ mập một vòng.

Yến Ngọc không nhanh không chậm đi theo ở phía sau.

Đi qua một con đường, quần đen ngừng lại.

Qua mấy giây, anh ta đi đến một chiếc xe ở bên cạnh.

Chiếc xe kia, Yến Ngọc có chút ấn tượng. Tuần trước, anh thiếu chút nữa đã tông vào nó.

****

Không khí ngày càng lạnh, mưa phùn rơi nhiều, nhiệt độ lại càng thấp.

Kinh Mịch Ngọc bước vào trong xe, vội vàng mở điều hòa, xoa xoa hai bàn tay.

Tiếng tin nhắn Wechat vang lên, là trưởng phòng hỏi thăm về công việc.

Sau khi tay đã ấm lên, cô mới gõ một đoạn dài để trả lời. Tiếp đó, lại nghe thấy tiếng gõ cửa xe.

Quay đầu nhìn qua, ngoài cửa xe là một khuôn mặt sâu xa khiến cô choáng váng. Đây là phong thủy đảo nghịch à? Vì sao luôn có người quen cũ xuất hiện.

Sau khi người đàn ông xác định đúng là cô, anh ta mở cửa xe ngồi vào.

Kinh Mịch Ngọc hoàn hồn, kêu một tiếng, “Tôn Nhiên Ngọc.”

“Ngừng.” Anh ta ngắt lời cô, “Tôi đã đổi tên thành Tôn Nhiên.”

Cô nhìn động tác thắt dây an toàn của anh ta, hỏi, “Anh đang làm cái gì đó?”

Anh ta liếc về kiếng chiếu hậu bên phải, “Tôi đang bị theo dõi.”

Kinh Mịch Ngọc quay đầu nhìn một cái, “Có chuyện gì?”

“Không biết.”  Nhìn kính chiếu hậu không thấy người khả nghi, anh ta liền chuyển hướng sang cô, “Tôi đoán là có quan hệ với cô.”

Cô nhíu mày, “Gì?”

“Từ lúc tôi quen cô đến nay, chuyện xui xẻo không ngừng ập đến. Cô được sinh ra ngay ngày sao chổi rơi xuống Trái Đất à?” Ngữ điệu của Tôn Nhiên rất bằng phẳng, không nghe ra bất kì cảm xúc lên xuống nào cả. Ngay cả khi đang đay nghiến người khác

nghe cũng hệt như đang đọc thuộc lòng.

“Xuống xe.” Cô la lớn.

“Lái xe.” Anh ta không nhúc nhích.

“Xuống xe.”

“Lái xe.”

Kinh Mịch Ngọc nhìn Tôn Nhiên thật lâu.

Anh ta nghiêm mặt, mắt nhìn về phía trước.

Được rồi, không thèm chấp trẻ con. Cô nổ máy xe, “Anh chọc tới xã hội đen à?”

Anh ta lạnh giọng nói, “Là Ngọc sát chú của cô hiển linh thì có.”

Cô không nói gì.

Tôn Nhiên tên thật là Tôn Nhiên Ngọc, là bạn trai thứ mười của cô. Ngày đầu tiên cô đến Bắc Tú đã quen biết anh ta, nhưng đến trước tết hai người mới hẹn hò.

Quen nhau chưa đến ba ngày, không biết anh ta từ đâu nghe được cụm từ “Ngọc sát chú”, lửa thiêu đến mông nói ra lời chia tay, sau đó còn bỏ chữ “Ngọc” trong tên mình đi, chỉ bỏ lại một câu lạnh lùng, “Từ nay đường cô cô đi, đường tôi tôi đi.”

Bây giờ lại ngồi trên xe của cô, chẳng khác nào xem những gì anh ta nói như một trò đùa.

Xe lái vào dòng xe cộ, Kinh Mịch Ngọc hỏi, “Anh về đến đâu?”

Tôn Nhiên nói, “Đưa tôi đến đường Hữu Nghị là được. Đừng đến gần nhà tôi, tôi sợ cô lây sát khí cho nhà mới của tôi.”

Âm thanh cô lạnh xuống, “Nếu thật sự sợ tôi vạ lây anh, thì bây giờ tranh thủ xuống xe đi.”

Anh ta nhìn làn đường, chỉ về phía trước bên trái, “Xe đi trái đường rồi, cô quay xe lại đi.”

Sau khi quay xe thì gặp đèn đỏ. Cô quay đầu sang hướng khác, ngoài ý muốn thấy được Yến Ngọc đang băng qua đường cái. Vài sợi tóc của anh ta lộn xộn, khí chất bạc nhược, khác một trời một vực so với lúc mới gặp.

Tư liệu của Điêu Tranh Kha cho thấy, những người bạn gái cũ của Yến Ngọc không ai không phải là mỹ nữ, mà lại còn mỗi người một vẻ. Dường như anh ta không có sở thích nhất định.

Mấy ngày trước, Kinh Mịch Ngọc chạy đến nơi thường ngày Yến Ngọc đến vui đùa, nhưng lại không thấy anh ta.

Ngược lại cô gặp được bạn gái trước trước trước trước của Yến Ngọc, không nhớ tên là Abby hay Adah, dáng người so với ảnh chụp trong tư liệu còn đẹp hơn nhiều, nghe nói là thợ trang điểm có chút danh tiếng ở thành phố Bắc Tú.

Kinh Mịch Ngọc so sánh tướng mạo của những cô gái kia, cảm thấy xinh đẹp phong tình chiếm tỉ lệ hơi cao. Thế là cô đã thay đổi phong cách trang điểm của mình.

Sau khi đèn chuyển đỏ vài giây, ánh mắt cô liền dõi theo bóng dáng vội vàng lướt qua của Yến Ngọc trên lối đi bộ.

Tôn Nhiên bỗng nhiên tiến lại gần cô, “Có phải cô lại muốn phóng thích sát khí hay không?”

Kinh Mịch Ngọc lườm anh ta một cái.

“Thời điểm cô nhướng cao vành môi lên khi nhìn thấy đàn ông, nhìn thật giống nữ quỷ.” Tôn Nhiên nhìn kĩ môi cô. Đẹp thì đẹp, nhưng nhìn lâu, anh ta sợ đến phát hoảng.

Cô không để ý đến anh ta nữa.

Ai có thể nghĩ đến, một nhà vô địch đấu vật tự do hạng cân 80kg, trong cuộc đời lại sợ nhất là truyền thuyết quỷ quái dân gian.

Đừng nghe nói anh ta có nhiều chiến tích huy hoàng. Trong mắt Kinh Mịch Ngọc, Tôn Nhiên chỉ là một chú gà con thôi. Cho dù hai người là bạn bè hay người yêu, cô đều là con gà mái già bảo vệ gà con.

Dừng lại… Không thể so sánh bản thân mình với gà mái được.

Tôn Nhiên xuống xe ngay giao lộ Hữu Nghị.

Tôn Nhiên vừa đi, Kinh Mịch Ngọc lập tức hẹn Điêu Tranh Kha.

Điêu Tranh Kha vẫn nói như trước, “Cô Kinh, tôi chỉ phụ trách điều tra tình sử của Yến Ngọc. Nếu cô có yêu cầu khác, thì hãy nói với lão Chu sắp xếp cho tôi.”

Bây giờ ai có thể liên lạc với lão Chu? Chắc hẳn lão Chu đã nghỉ phép để leo Tam Sơn Ngũ Nhạc[1] rồi.

[1] Ngũ nhạc là tên gọi cho năm ngọn núi nổi tiếng nhất, gắn liền với lịch sử Trung Quốc qua nhiều triều đại, bao gồm: Đông Nhạc (Thái Sơn), Tây Nhạc (Hóa Sơn), Nam Nhạc (Hành Sơn), Bắc Nhạc (Hằng Sơn), Trung Nhạc (Tung Sơn).

****

Người quen biết Yến Ngọc, còn có Kỳ Ngọc Phong. Nhưng cô chẳng muốn có liên hệ với anh ta.

Về đến nhà, Kinh Mịch Ngọc nấu tô bún gạo, thổi “vù vù”, ngồi trước bể cá ăn. Nước bún gạo bắn lên tư liệu trên bàn làm việc, vừa vặn rơi xuống phía trên con mắt của Yến Ngọc trong hình.

Con cá vàng nhìn cô một cái, sau đó bơi đi mất.

Kinh Mịch Ngọc đặt tô xuống, cầm bút lên, vẽ lên trên mặt Yến Ngọc.

Lông mày dài, môi góc cạnh, chính là một bộ dáng phụ bạc.

Cô chống cằm tiếp tục vẽ xấu, vẽ mái tóc ngắn của Yến Ngọc thành tóc dài xõa ngang vai, hai bên lông mày trái phải dính lấy nhau, trên lỗ mũi còn vẽ thêm vài cọng lông mũi vừa thô vừa thẳng.

“Xấu quá.” Tuy nói như vậy, nhưng cô vẫn di bút xuống, vẽ cho anh ta một đôi môi lạp xưởng.

Bộ dáng ban đầu của Yến Ngọc đã không thể thấy rõ nữa, biến thành một mớ hỗn độn.

Kinh Mịch Ngọc lẩm bẩm một mình, “Chỉ có thể tìm Kỳ Ngọc Phong thôi ư?”

HẾT CHƯƠNG 2


Tác giả có lời muốn nói: Ông nội của Tiểu Đao nói, “Không thể chấp nhận những mê tín thời phong kiến được.” Vì thế, tướng mạo học trong chương này, chỉ là yêu cầu của cốt truyện thôi nha~

Xoài cũng có lời muốn nói: Haiz thật sự mong đừng có cảnh party của 10 anh bạn trai cũ chị Ngọc nhé =)))) Không lại Ngọc Ngọc Ngọc Ngọc hoa cả mắt TvT

Tuần này sấp cả mặt với luận, nên không hiệu suất mấy TvT

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện