KSCN – Chương 10
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
Khủng úy vô nhân thức, độc tự ám trung minh[1]
[1] Trích trong bài thơ “Vịnh Huỳnh” của nhà thư pháp Ngu Thế Nam, ý là “Chỉ sợ không ai biết, một mình âm thầm hay.”
Kinh Mịch Ngọc giãy giụa tỉnh giấc.
Trong xe đen như mực, ngoài xe lại rất yên tĩnh.
Cô xoay cổ, cảm thấy chỗ gối dựa của mình hơi lạ bèn duỗi tay mò mẫm.
Âm thanh của Yến Ngọc vang lên trên đầu, “Tỉnh?”
Lúc này cô mới phát hiện mình đang dựa vào lồng ngực của anh ta. Cô khẽ nhấc người ngồi dậy, “Mấy giờ rồi?”
Đồng hồ đeo tay của Yến Ngọc có chế độ đèn vào ban đêm, đã 3 giờ 13 phút sáng.
Kinh Mịch Ngọc vừa thức dậy nên hơi đổ mồ hôi. Cô lau qua mặt một lần, đoán chừng lớp trang điểm đã bị nhòe đi, gương mặt bây giờ chắc còn xấu hơn cả lớp trang điểm của diễn viên hát hí khúc. Cô cầm điện thoại lên, mượn ánh đèn yếu ớt tìm bông tẩy trang.
Lúc đang lục lọi trong túi, đèn trong xe chợt sáng lên, thanh âm của Yến Ngọc cũng vang lên, “Cô đang làm gì vậy?”
“Tẩy trang.” Cô quay lưng về phía anh.
Anh lại tắt đèn.
Cô cầm bông tẩy trang lau loạn xạ trên mặt, sợ không sạch nên đã lau đến ba lần. Thấy bên cạnh không có tiếng động gì, cô hỏi, “Anh lại ngủ rồi hả?”
“Không.”
“Nếu bây giờ có bài tây thì chúng ta đã có thể chơi một chút.” Cô lấy từ trong túi xách ra một bình xịt khoáng, phun lên mặt vài cái.
Một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái phiêu đãng trong không khí.
Yến Ngọc lại mở đèn, xuống xe, “Tôi ra ngoài một chút.”
“Đi đâu?” Cô quay đầu. Quang ảnh trong xe giao thoa, gương mặt không trang điểm của cô, trắng hệt như một nữ quỷ.
Anh liếc cô một cái, đi thẳng hướng ra lối vào đường hầm, bóng dáng mơ hồ biến mất trong màn đêm.
Không có anh ở bên cạnh, cô luôn cảm thấy sẽ có rắn, côn trùng, chuột, kiến sắp bò tới, nên nhanh chóng khóa cửa xe lại.
Kinh Mịch Ngọc ngồi xếp bằng, tình cờ quay đầu nhìn về phía cửa đường hầm, không thấy Yến Ngọc đâu.
Hiếm khi gặp lúc trời tối, đáng lẽ nên nói chuyện phiếm với nhau, còn có thể hỏi ra được đầu mối gì đó.
Cô nằm xuống, ngồi dậy lại nằm xuống, rồi lại ngồi dậy. Cả người mỏi mệt, nhưng lại ngủ không được, đành phải đọc sách trên điện thoại để giết thời gian.
Đọc được vài phút thì Yến Ngọc trở về, gõ gõ cửa sổ xe.
Kinh Mịch Ngọc lập tức mở khóa.
Anh mở cửa xe, xoay người hỏi cô, “Từng thấy qua đom đóm chưa?”
Mắt cô sáng lên, “Ở đâu?”
Anh chỉ về phía bên phải.
Cô đi theo Yến Ngọc. Đường núi nhiều đá vụn, cô lại mang giày cao gót nên đi khá vất vả.
Ra khỏi đường hầm, dưới ánh trăng sáng, ánh sáng huỳnh quang từ một bầy đom đóm như đang thắp sáng cả khu rừng.
Kinh Mịch Ngọc cười tươi, “Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy đom đóm, cảnh tượng và cảm giác thật không giống như trong phim.” Nhưng cũng có thể xem là một cảnh đẹp hiếm thấy.
“Mắt mỗi người đều sẽ nhìn thấy những thứ không giống nhau.” Yến Ngọc đứng trên con đường nhỏ cạnh đồng ruộng, cách cô một khoảng.
“Vậy trong mắt anh thì như thế nào?”
Yến Ngọc quay đầu nhìn cô. Trong căn hộ của Tôn Nhiên, anh đã gặp qua cô khi đã trang điểm, vô vị. Lúc này ánh trăng nhu hòa chiếu lên làn da tuy có một chút khuyết điểm của cô, lại trở nên thanh lệ hơn không ít. Anh nhớ tới một bài thơ thời Đường, “Chỉ sợ không ai biết, một mình âm thầm hay.”
Cô đứng dưới tàng cây, cất giọng hỏi, “Cái gì?”
“Cô chưa học qua ngữ văn à?”
“À!” Cô thật sự không nghe rõ câu thơ đó của anh, lại bày ra bộ dáng như vừa đột nhiên hiểu ra, “Là thơ sao? Tôi nghe nói những câu chuyện xưa của đom đóm đều liên quan đến tình yêu.”
“Những gì không thể tin được thì đương nhiên sẽ muốn vẽ ra một câu chuyện.” Sở dĩ lưu truyền truyền thuyết về tình yêu đến ngàn năm, chính là bởi vì con người luôn cố gắng truy cầu sự vĩnh hằng, nhưng lại không thể ở trong cả quãng thời gian dài dằng dặc đó không đánh mất đi thứ mà mình vô cùng trân trọng.
“Nghe một chút chuyện xưa để tự lừa mình dối người cũng tốt.” Kinh Mịch Ngọc đi về hướng đồng ruộng, giày cao gót giẫm trên đất, thiếu chút nữa đã bị lún xuống.
Yến Ngọc kịp thời duỗi tay, giữ chặt cô.
Cô bám vào cánh tay của anh, “Có lẽ có một chuyện xưa, có thể khiến bản thân cam tâm tình nguyện bị lừa cả một đời.”
Trong mắt Yến Ngọc ánh lên ánh sáng chiếu từ những con đom đóm, “Vậy phải chờ đến một ngày biển xanh hóa nương dâu rồi.”
****
Ông chủ của sơn trang lái chiếc xe van nhỏ băng qua đường hầm.
Yến Ngọc đứng ngoài xe vẫy vẫy tay với ông.
Ông chủ lập tức phanh xe dừng lại, mở cửa sổ xe, ló đầu ra ngoài hỏi, “Cậu chờ ở đây cả một đêm?”
Yến Ngọc đưa một điếu thuốc cho ông chủ, “Lốp xe bị thủng.”
Đối phương nhận lấy, tay trái cầm lấy đầu lọc thuốc, tay phải thì vờn lớp sương mù dày đặc, “Để tôi đưa cậu ra ngoài.” Ông ta không nhìn lốp xe, mà nhìn vào cửa số nửa mở phía sau xe của Yến Ngọc, mơ hồ thấy một bóng dáng tóc dài.
Yến Ngọc gõ cửa xe, “Dậy đi.”
Kinh Mịch Ngọc vô cùng choáng váng. Suốt cả đêm ngủ không ngon, tay chân cũng không được co duỗi thoải mái. Cô nhìn thấy chiếc xe của ông chủ, run lên, “Năm giờ rồi?”
Yến Ngọc gật đầu, “Chỉnh trang quần áo lại một chút, chúng ta ngồi xe của ông chủ về.”
Ông chủ vì nửa câu đầu của Yến Ngọc mà nhắm mắt lại.
Lúc ngủ, cổ áo len của Kinh Mịch Ngọc bị tuột xuống, lộ ra chiếc áo ngực màu đỏ tía và một mảng lớn trắng nõn nà, ngay cả khe rãnh ở giữa cũng như ẩn như hiện. Cô không biết Yến Ngọc nhìn thấy được nhiều hay ít, bây giờ không phải là lúc so đo những việc này. Kinh Mịch Ngọc kéo cổ áo, mặc áo khoác vào, xuống xe, “Xe của anh để ở đây luôn hay sao?”
Yến Ngọc kéo cửa xe van ra, “Ừ, đã đốt cả một đêm nên dầu không đủ. Chúng ta đi ra ngoài trước rồi gọi công ty kéo xe đến xử lý.”
Chỗ ngồi phía sau xe của ông chủ đặt hai rổ rau xanh, cô loay hoay sắp xếp lại chỗ ngồi.
Yến Ngọc bên cạnh nhắc nhở, “Tóc bị rối.” Tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, rất xấu.
Kinh Mịch Ngọc nhanh chóng dùng tay chải qua mấy lần, hai mắt nhắm nghiền, giữa mi tâm lộ rõ vẻ mỏi mệt. Ngay lúc Yến Ngọc và ông chủ câu có câu không nói chuyện với nhau, cô thiếp đi.
Đang ngủ, lại bị đánh thức.
Cô mở mắt, mờ mịt nhìn Yến Ngọc.
Đã xấu lại còn ngốc. Anh thấp giọng nói, “Xuống xe.”
Lúc này Kinh Mịch Ngọc mới phát hiện ông chủ đã đưa bọn họ đến trạm xe buýt.
Từ lúc gặp ông chủ, cô vẫn lúc mê lúc tỉnh. Bây giờ xuống xe, cô trực tiếp dựa vào biển báo xe buýt, tránh không để mình ngã xuống.
Màn đêm ngáp một cái nhưng mặt trời vẫn chưa rời giường.
Kinh Mịch Ngọc không cho rằng bây giờ là lúc xe buýt đã bắt đầu chạy, nhất là ở nơi rừng núi hoang vắng thế này. Cô miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, “Chúng ta phải làm sao bây giờ.”
Yến Ngọc sờ hộp thuốc lá, rút ra điếu thuốc cuối cùng, “Tôi đã gọi bạn đến đón rồi.”
Cô nhìn qua hộp thuốc lá trống rỗng kia, là một nhãn hiệu cô chưa thấy qua bao giờ, “May là bạn của anh nhiều.”
“Không lẽ cô rất cô đơn à?”
Đầu của Kinh Mịch Ngọc đập vào cột của biển báo trạm, “Không thích xã giao.”
Yến Ngọc nhả khói, “Cô có nhiều tâm sự.”
Cô khịt mũi, “Anh cũng có không ít.”
Yến Ngọc cười, “Thói xấu lúc ngủ dậy à?”
“Không phải.” Chỉ là buồn ngủ đến mức lười phải ngụy trang, hận không thể một giây sau đã được nằm trên giường.
Yến Ngọc đột nhiên rút điếu thuốc ra, đặt vào trong miệng cô, “Hút thuốc không?”
Cô kinh ngạc nhìn vị trí anh đã cắn qua, không thể nói rõ cảm giác trong lòng. Thật lâu sau mới nói, “Không hút.”
Thế là Yến Ngọc lại ngậm điếu thuốc vào trong miệng mình, châm lửa. Thần sắc anh tự nhiên, hệt như không ngại sự trao đổi nước bọt ban nãy.
Kinh Mịch Ngọc mím mím môi, “Anh bị nghiện thuốc nặng lắm sao?”
“Thỉnh thoảng
Gói thuốc này của anh hình như từ lúc họ bị kẹt ở đường hầm mới được khui ra, “Đã hút một bao rồi.”
“Thời điểm dục vọng ở nửa người dưới không được giải tỏa, thuốc lá là vật thay thế rất hữu hiệu.”
Cô quở trách, “Nói hươu nói vượn.”
“Một ngày nào đó cô không chán ghét tình một đêm nữa, thì thử với tôi một chút?”
Anh nói rất rõ ràng, Kinh Mịch Ngọc lại nghe hệt như đang nói đùa. Cô dùng giọng điệu y hệt trả lời anh, “Được.”
Trong phút chốc Yến Ngọc kề sát mặt cô, mùi khói nồng nặc xông vào mũi cô, “Chúc cô sớm ngày thông suốt.”
Cô phất tay quạt khói đi, “Chúc anh sớm ngày cai được thuốc.”
Anh ngậm lấy điếu thuốc cười, ba phần phong lưu, bảy phần phóng đãng, đa tình nhưng cũng vô tình.
****
Người bạn tên Dư Tinh Hà kia của Yến Ngọc đã đến, ngũ quan rất sâu, hốc mắt hình vòng cung trông rất đẹp.
Sau khi xe dừng lại, anh ta cũng không lên tiếng.
Yến Ngọc ngồi vào chỗ ngồi kế bên ghế lái, liếc nhìn Kinh Mịch Ngọc đang ngồi ghế sau, “Cô đến công ty hay về nhà?”
“Về nhà.” Cô nói ra địa chỉ.
Dư Tinh Hà chạy xe trên đường cao tốc, mở miệng nói, “Điện thoại của ông không gọi được, Uông Thành Oánh tìm ông cả một đêm.”
Yến Ngọc chơi game trên điện thoại, “Tối hôm qua không bắt được tín hiệu.”
“Cô ta hệt như vừa bị đá vậy.” Đầu lông mày Dư Tinh Hà nhíu lại, tỏ vẻ không vui, “Loại phụ nữ này chính là như thế. Lúc ông theo đuổi cô ta thì hệt như một con thiên nga kiêu ngạo. Còn ngày nào ông không cung phụng, thì cô ta liền biến thành oán phụ.”
Yến Ngọc nghe ra manh mối, “Cô ấy tìm ông gây sự?”
“Chứ còn sao nữa.” Dư Tinh Hà nói, “Ông xem vòng bạn bè tối qua của cô ta một chút, tất cả đều là thở dài rên rỉ. Cô ta đã từ chối ông, lấy đâu ra tư cách gây sự. Quậy, quậy đến mức này đúng là tự tìm đường chết!”
Yến Ngọc mở vòng bạn bè ra xem, quả nhiên thấy được những từ ai oán thiếu nữ của Uông Thành Oánh.
Dư Tinh Hà tiếp tục nói, “Tôi hỏi cô ta, làm hòa với Yến Tị rồi sao? Thì mắt của cô ta hệt như hai vòi nước bị mở khóa, phun ra một đống nước.”
Yến Ngọc cười.
Kinh Mịch Ngọc cũng cười theo. Lúc khóc chắc nhìn Uông Thành Oánh rất điềm đạm đáng yêu, lại bị Dư Tinh Hà giễu cợt đến mức không có mỹ cảm như vậy.
Dư Tinh Hà thấy cô cười, hỏi, “Vị tiểu mỹ nhân này là ai?”
Yến Ngọc nói, “Kinh Mịch Ngọc, Kinh trong kinh kha, chúc sơn Mịch Ngọc, là bạn gái cũ của một người bạn của tôi.”
Dư Tinh Hà ném ra một ánh mắt mập mờ.
Kinh Mịch Ngọc biết hắn hiểu sai, nhưng Yến Ngọc cũng không giải thích.
Sau khi xe đã chạy được mười một cây số, cung phản xạ của Dư Tinh Hà đột nhiên ngoặt một cái, “Chúc sơn Mịch Ngọc là gì?”
Yến Ngọc gõ ba chữ “Kinh Mịch Ngọc” trên điện thoại cho Dư Tinh Hà nhìn.
Dư Tinh Hà lẩm bẩm nói, “Mịch Ngọc Mịch Ngọc… Tìm kiếm Yến Ngọc?”
Nghe vậy, ánh mắt của Yến Ngọc và Kinh Mịch Ngọc chạm nhau ngay kính chiếu hậu.
Yến Ngọc dời mắt trước, cười, “Chỉ là trùng hợp thôi.”
Kinh Mịch Ngọc bị buồn ngủ đến mức mụ mị đầu óc, không nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Yến Ngọc.
Dư Tinh Hà nói nhảm một câu, “Đến ngày xuất hiện người phụ nữ theo đuổi[2] tôi, tôi nhất định sẽ không thay lòng.”
[2] Ở đây tác giả dùng từ “truy tinh”, cũng chính là chữ Tinh trong tên Dư Tinh Hà. Ý anh Hà chắc là chơi chữ, giống như nãy anh nói với Ngọc Ngọc (tìm Ngọc á, vì mịch cũng có nghĩa là tìm).
Yến Ngọc, “Ông định chỉ nhìn tên để kết đôi thôi sao?”
Dư Tinh Hà, “Ông đúng là chẳng có chút lãng mạn nào hết.”
Lúc này, xe giảm tốc, dừng đèn đỏ.
Dư Tinh Hà mỉm cười quay đầu, “Tiểu mỹ nhân, tới rồi.”
Kinh Mịch Ngọc hồi hồn, cười một tiếng, “Cảm ơn anh.”
Chiếc xe bẻ lái, vững vàng dừng trước cửa chung cư.
Sau khi cô xuống xe, Dư Tinh Hà mới hỏi, “Bạn trai cũ của tiểu mỹ nhân là ai vậy?”
Yến Ngọc nhìn bóng lưng Kinh Mịch Ngọc, “Là một bạn mới quen của tôi.”
Dư Tinh Hà suy nghĩ, lại hỏi, “Ông là thật sự quen một người bạn mới, hay là vì tiểu mỹ nữ mà đi kết bạn với người ta?”
Mà lần này, Yến Ngọc không trả lời.
HẾT CHƯƠNG 10
Preview chương 11:
Kinh Mịch Ngọc nghiêng nửa người trên về phía trước, thấp giọng nói, “Tôi vẫn không thích tình một đêm.”
Yến Ngọc bỗng nhiên bật cười, che giấu sóng ngầm dưới đáy mắt, “Thế thì cứ tiếp tục bồi dưỡng, có lẽ sau này sẽ thích.”